Tôi thực sự không ngờ tới, Thượng Quan Tình tôi lại thôngminh một khắc, ngu muội cả đời như vậy. Bạn thử nói xem như thế là thế nào?
Tôi chế tạo ra đôi cánh có thể bay được, nhưng lại quên phảithiết kế một chiếc dây phanh.
Đúng vậy, trên cánh không có dây phanh, cho nên tôi càngthêm rầu rĩ, tôi có thể không buồn được sao. Bạn nói xem, vất vả lắm tôi mới tạora được thứ này bay được trong không trung, nhưng chưa nói đến chuyện không thểđiều chỉnh phương hướng, ngay đến đáp xuống cũng không biết phải làm thế nào. Vạnnhất tôi đụng phải loại chim gì gì đó, rơi phịch xuống đất thì sẽ thê thảm vôcùng, ai đến gánh vác trách nhiệm này cho tôi được bây giờ.
Mấu chốt của vấn đề là ở chỗ, tôi không chỉ không xuống đượcmà còn bị người ta mắng chửi không ngừng khi cứ bay đi bay lại giữa khôngtrung.
“Nàng là con heo hả. Sao lại có thể làm ra thứ không hạ cánhđược thế này”, Mặc Nguyệt nói.
Tôi là heo còn huynh ấy không phải sao. Nếu không phải heosao huynh ấy còn cõng đôi cánh đó mà bay lên trời chứ.
“Tiểu Tình, có phải nàng cảm thấy nàng đã sống cùng chúng taquá lâu rồi không hả”, Âu Dương Thiếu Nhân nói.
Tôi tròn mắt kinh ngạc, tôi mà muốn chết sớm thì đã khôngleo lên đây rồi. Chàng nói thế cứ như mọi lỗi lầm đều là của tôi vậy, rõ ràng mấyngười bọn họ cũng trực tiếp chế tác cái thứ chẳng ra gì này, khi làm sao bọn họkhông nghĩ ra chuyện phải gắn thêm cái phanh cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873469/quyen-4-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.