Người sống luôn luôn đau khổ hơn người đã chết, vì người đãchết rồi, nhắm mắt lại thì chẳng cần phải nghĩ ngợi gì nữa.
Hồi còn đi học, tôi luôn cho rằng chỉ cần mình thi qua đượctất cả các môn thì mình đã là người hạnh phúc nhất trên thế gian rồi. Sau này,khi thực sự bước vào chốn giang hồ, tôi lại cảm thấy chỉ cần tôi được an lành sốngqua ngày, không phải động đao động kiếm thì đó mới là điều may mắn nhất.
Nhìn về phía người đối diện đang đắc ý cười tươi rói, tôi thậtsự muốn xông tới xé toác cái miệng đó ra, bắt hắn phải quỳ xuống trước mặtmình.
Tôi đưa tay lên lau những vệt bùn trên trán, thực sự khôngmuốn nói chuyện với tên tiểu tử này.
“Nữ hiệp không có thứ gì để giao cho ta sao?”, Giang Hoài Liễumở miệng hỏi tôi.
Tôi cười: “Có chứ, có điều thứ đó lại bị chôn dưới đất mất rồi,tự ngươi gọi người đến để đào lên đi”.
Tôi giơ tay chỉ về phía mảng đất vừa sụt xuống, dưới chỗ nàyđừng nói là cây đàn, cho dù là một viên đá thì cũng không còn giữ được nguyên vẹnnữa. Địa cung sụp đổ, chính xác là tác động của Ly Cơ.
Cô ấy muốn đi tìm người mình yêu thương nhất, cho nên cần phảivứt bỏ mọi thứ trước đây.
Giang Hoài Liễu mỉm cười, khẽ nói: “Vậy sao? Vậy thì tốt rồi.Thứ đó vẫn còn ở dưới mặt đất, vậy thì lại phiền nữ hiệp đi xuống một chuyến nữavậy”.
Xí! Ngươi biết làm phiền mà còn bảo ta đi sao? Ngươi cho rằngnữ hiệp ta dễ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873468/quyen-4-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.