Cuộc đời chính là một bánh xe không ngừng lăn về phía trước,nhiều lúc, sau khi đã lên đến đỉnh một sườn núi, ta liền cảm nhận, cuối cùng đỉnhdốc này ta đã tới được rồi, sau đó thì lập tức lăn xuống.
Thế nhưng, khi vừa ngẩng lên, ta lại bất ngờ phát hiện, trênđỉnh đầu của mình, vẫn còn một sườn núi dựng đứng đang chờ đợi.
Cho nên, bạn hiểu ra rằng, cuộc đời thật là khốn kiếp, thựcsự không hề đơn giản.
Tôi cảm thấy, cuộc đời mình thế này đã đủ viên mãn lắm rồi.
Trải qua bao chuyện đen đủi, trải qua bao lần tranh đấu, nỗiđau và sự ngọt ngào của tình yêu cũng đã trải qua.
Giờ đây, chẳng phải tôi cũng nên vui vẻ thoải mái với đại kếtcục này sao.
Chẳng phải tôi nên ôm mỹ nam của mình mà trở về sao, cùng ngồithưởng thức sơn hào hải vị, cùng hưởng dụng châu báu ngọc ngà.
Hạnh phúc mỹ mãn đại đoàn viên, ai mà không thích sự sắp xếpnhư thế chứ. Chẳng phải nên làm chút chuyện gì đó để có thể vui vẻ hay sao?
Tôi liền phát hiện, những chuyện đen đủi này của mình chẳngqua là ngăn trở này nối tiếp ngăn trở khác, chẳng bao giờ có hồi kết thúc.
Thôi được, than thở hoàn tất.
Giờ nói đến việc chính thôi.
Chuyện phải kể là từ khi tôi và Triều Lưu đang trên đường thẳngtiến tới Âu Dương sơn trang. Tôi dự tính trong vòng ba ngày sẽ tới nơi, sau đóbắt đầu cuộc sống tươi đẹp của mình.
Trên lộ trình, chúng tôi có đi qua một nơi gọi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873445/quyen-4-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.