Cưỡi ngựa, tôi chầm chậm tiến đến tòa thành hoa rơi không ngớt.
Đến trước cổng thành, tôi liền xuống ngựa, từng bước tiếnvào bên trong.
Nơi đây vô cùng tĩnh lặng, chuyện ngày xưa chỉ còn như cơnác mộng, sẽ không còn bất kỳ tổn thương nào do chàng gây ra nữa.
Nơi đây đã có thành chủ mới, bách tính được an cư lạc nghiệp.
Tôi rảo bước tiến về phía trước, dọc đường cảm nhận làn giómang theo hương hoa tươi mới phả vào mũi.
Chiều nay, cũng tươi đẹp rạng ngời như ngày đó, tôi đi đếnnơi trước đây mình đã đứng, tìm đúng vị trí, hướng nhìn về phía rừng cây kếtthành biển hoa trước mắt.
Trông về phía xa kia, liền nhìn thấy trên một cây đại thụ nhữngbông hoa sắc trắng đơm nở, phủ kín đầu cành.
Tôi ngước lên, ánh mắt dần dần mơ hồ, bóng hình người đó tựanhư vừa thấp thoáng hiện về.
Gió thổi hiu hiu, mái tóc đen ánh của chàng phiêu bồng theogió, khe khẽ mỉm cười, làm khuynh đảo cả thành Hoa Vũ này. Chàng khoác y sam sắcđỏ, có chút thoải mái, những bông hoa màu trắng cứ như đang vấn vít nhảy múaxung quanh chàng.
“Chàng, đang đợi ta ở đây sao?”, tôi thấp giọng thì thầm hỏi.
Phía kia, trong chớp mắt đã không một bóng người.
Tôi biết, chàng không ở đó, không đứng đó đợi tôi.
Dù chàng có ở đó, tôi cũng chẳng thể nhìn thấy.
Vì Triều Lưu của tôi, thực sự đã trở thành yêu tinh rồi.
Ngựa xe như nước nối nhau đi xung quanh, có người thét vềphía tôi: “Tránh ra, tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873444/quyen-4-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.