Thu dọn hành lý, tôi đứng trước cửa lớn Âu Dương gia, nhìnsáu nam nhân xếp thành hình chữ nhất, tâm lý phức tạp không cách nào diễn tả.
Nước mắt chực rơi, hít sâu, lại hít sâu, tôi phát hiện thìra cách này cũng có hiệu quả nhất định.
Dù đôi mắt có ngấn lệ thế nào, chỉ cần không trào ra bênngoài, thì đó chính là kiên cường.
Âu Dương Thiếu Nhân mỉm cười, nói với tôi: “Tiểu Tình, khôngbiết còn có thể gặp lại nàng nữa không. Ta hy vọng nàng nhớ, nơi này, vĩnh viễnsẽ luôn tồn tại nơi này vì nàng. Nàng trở về, hay không trở về, cánh cổng lớnnơi đây lúc nào cũng mở rộng chờ nàng. Nếu thực sự còn có cái gọi là kỳ tích, nếuthực sự nàng có thể trở lại nơi này. Mong nàng hãy nhớ, Âu Dương Thiếu Nhânluôn ở đây đợi nàng”.
Trái tim như bị bóp nghẹt, tôi rất muốn mở miệng nói vớihuynh ấy rằng: “Không cần đợi, tôi sẽ không trở lại đâu”.
Nhưng không cách nào thốt thành lời được.
Câu nói tàn nhẫn như thế, sao tôi có thể thốt ra nơi đầu lưỡichứ.
Âu Dương Y nói: “Chỉ như mùi hương thoảng góc áo, tiễn bướcnàng vạn dặm đường xa”.
Âu Dương Y, nếu huynh thực sự là hương thơm thoang thoảngtrên góc áo tôi, như thế tôi nghĩ, tôi sẽ luôn cảm thấy mùi hương đó cho đến tậncuối đời.
Âu Dương Huyền nói: “Sau khi rời đi, không cần phải nhớ đếnta”.
Vương tử núi băng của tôi, vẻ mặt lạnh giá, nhưng ánh mắtkia cơ hồ như đang nung chảy cả tảng băng lớn nhất.
“Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873441/quyen-4-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.