Khi chúng tôi thúc ngựa về tới, Âu Dương sơn trang đang lặnglẽ đắm mình trong sắc chiều mờ tối.
Đình viện được quét tước sạch sẽ, tinh tươm như mới thực khiếntôi vô cùng nghi ngờ, từ khi chúng tôi rời đi, chẳng lẽ nơi này chưa hề bị tấncông.
Không hợp lý cho lắm, sau khi xảy ra chuyện, đám nhân sĩ võlâm không rõ nguồn cơn, nhất định phải chạy đến đây giở thói ngang ngược mớiđúng.
“Âu Dương Thiếu Nhân, tôi muốn véo cho huynh một cái, xemhuynh có đau không nhé?”, tôi nhảy xuống ngựa, chạy đến nói với huynh ấy.
“Không cần đâu, ta nghĩ, có lẽ mấy vị nhân sĩ võ lâm đó sợkhi chúng ta trở về sẽ mang đến phiền phức cho họ, cho nên mới nhanh chóng sắpxếp mọi thứ trở lại như cũ”, Âu Dương Thiếu Nhân cười nói.
Âu Dương Thiếu Nhân tiến lên trước mấy bước, dùng đoản kiếmrạch một đường trên tường, sau đó lại quay trở lại, nói: “Không phải phụcnguyên như cũ, mà là làm mới hoàn toàn. Trên đây vẫn còn dính đầy ve vàng này”.
Tôi vừa nghe thấy mắt lập tức sáng quắc lên, nắm chặt lấytay Âu Dương Thiếu Nhiên nói: “Thiếu Nhiên, Thiếu Nhiên, như thế tức là chúngta không cần phải âu sầu lo lắng nữa, chẳng cần phải tiêu tốn tiền bạc nữa đúngkhông! Tuyệt quá!”.
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta có thể đi mua kẹo hồ lô rồi.”
Âu Dương Thiếu Nhân tiến tới, cốc đầu tôi và Âu Dương ThiếuNhiên một cái, nói: “Không cần giả bộ giống những đứa trẻ con nhà nghèo khổ nhưthế, từ lúc nào mà hai người lại không tiêu tốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873440/quyen-4-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.