Giao đấu với Trương Vân Thiên, kỳ thực không hề thông minh,mà chính là lựa chọn ấu trĩ nhất.
Thực ra võ công của tôi cũng chẳng kém hơn ông ta là bao,nhưng có điều, người ta dù sao cũng là tướng quân chốn sa trường, còn tôi thìsao? Tôi chỉ là một bình hoa, có võ công nhưng lại chưa có kinh nghiệm thực chiến.
Cho nên cuối cùng, người thua thiệt vẫn là tôi.
Sau khi mấy tên thủ hạ chạy đến, tôi cố gắng giao đấu vớiTrương Vân Thiên một hồi. Tiếp đó trong ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượngsách.
Bọn Mặc Nguyệt cũng nghĩ như thế. Tôi thầm cân nhắc làm cáchnào để rút lui an toàn.
Khi Trương Vân Thiên đang bám riết lấy tôi, đột nhiên có ngườinhảy ra, xông thẳng về phía hai chúng tôi.
Quét mắt qua, nhìn thấy người đến chính là Mặc Nguyệt, tôi lậptức như được tiếp thêm sức mạnh, phi thân sang bên cạnh Trương Vân Thiên, MặcNguyệt dùng quạt làm vũ khí tấn công, một hồi sau, Trương Vân Thiên đột nhiênlùi lại.
Thời điểm đó chính là cơ hội để chúng tôi bỏ chạy.
Mặc Nguyệt kéo tôi, nhanh chóng hòa vào đám người, hướng vềphía hành lang.
Trương Vân Thiên bị ngăn bởi đám người đó, phẫn nộ hét lớn:“Còn đứng ngây ra làm gì, đuổi theo!”.
Lúc này mới đuổi theo, cũng đã muộn rồi.
Vì Mặc Nguyệt khi kéo tôi đến chỗ rẽ trên hành lang đã ngaytức khắc hoán đổi binh phục, khi đó, có mấy tên lính chạy đến, nhìn thấy chúngtôi vội hỏi: “Thích khách ở đâu?”.
Mặc Nguyệt rất điềm tĩnh đáp: “Vừa mới chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873436/quyen-4-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.