Thích khách?
Thế nào là thích khách? Thích khách là mấy tên giết người.Cô nương tôi thuần khiết như thế, sao là thích khách được.
Đúng lúc tên thị vệ không nao núng rút kiếm ra chĩa thẳng vềphía tôi, theo bản năng, tôi cong người sát đất để né đường kiếm.
Đương nhiên là tôi đang đóng kịch, bất cứ người nào cũng cóthể nhìn ra. Nhưng, rõ ràng đầu tôi có chút bị tổn thương, đúng lúc đó tôi lạiquên mất phải thực hiện kế hoạch cùng Mạch Thiếu Nam.
Tôi quên mất rằng Mạch Thiếu Nam đang ở cách chỗ mình khôngxa, tôi quên mất, huynh ấy sẽ giả trang tên thị vệ đầu tiên đi tới.
Bóng kiếm sáng lòa trong chớp mắt, đầu tôi chỉ có một suynghĩ duy nhất: Mình phải diễn vai con gái của Trương Vân Thiên đã mất tích nhiềunăm, được một người nông dân nuôi dưỡng, không phải thích khách.
Đứa con gái do một người nông dân nuôi dưỡng sao có thể biếtvõ công? Haizzz, cho nên một bước sa chân ngàn năm ôm hận. Tôi không thể khôngđưa tay ra nắm chặt lưỡi kiếm kia, cố tình run rẩy hét lớn: “Ta, ta không phảilà thích khách”.
Đại ca à, huynh tin ta đi, ta thực sự không phải thíchkhách.
Nói xong, tôi không đợi người kia hạ đao xuống mà lập tức bỏchạy.
Đám người vội hô vang: “Bắt lấy thích khách”.
Lúc đó miệng tôi cứ như đang co rút, phải chăng tôi nên cảmthấy may mắn khi đầu óc mình đủ ngu ngốc, tại sao lần nào nhân vật mà tôi sắmvai cũng đều chỉ cần búng móng tay một cái cũng liền chế ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873435/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.