Đến khi tôi tỉnh lại, tất cả mọi thứ dường như đã kết thúc.
Mở tròn hai mắt, người đầu tiên tôi nhớ tới chính là ÂuDương Thiếu Nhân.
“Thiếu Nhân, huynh ấy sao rồi?”, tôi vội ngồi dậy, hỏi ngườibên cạnh.
Trong ánh sáng mờ ảo, người kia lặng lẽ chẳng nói câu nào,giơ tay tát nhẹ vào má tôi.
Lòng bàn tay nóng rực áp lên khuôn mặt tôi.
“Nàng đã đồng ý với ta là sẽ không tùy tiện cơ mà”, người ngồiở đó, thật không giống như thường ngày, lại âm trầm dọa nạt người khác như thế.
Tôi co rúm lại, nhỏ nhẹ nói: “Xin lỗi”.
Âu Dương Y không tiếp lời, đưa tay ra vặt mấy quả quýt.
Chỉ một tay thôi, nhưng cầm được những mấy quả, rồi lặng lẽbóc vỏ.
Nhìn Âu Dương Y như thế, tôi thấy rất đau lòng.
Thực ra, bàn tay huynh ấy không hề bị đau. Tôi biết, huynh ấykhông dùng lực đánh tôi, bởi vì huynh ấy không nỡ.
“Thiếu Nhân không sao đâu, anh hùng lệnh, bọn ta lấy được mộtchiếc, Triều Lưu lấy được một, chiếc cuối cùng là Thiện Thủy lấy được. Sợ nhiềungười ở đây sẽ làm phiền đến nàng, bọn họ đều đã rời đi. Hiện tại cơ thể nàngkhông khỏe, mấy ngày tiếp theo, cố gắng đừng gây phiền phức nữa”, quả quýt đãđược tách làm đôi, Âu Dương Y đưa đến trước mặt tôi.
Trái tim thắt lại, tôi hé miệng nhận lấy miếng quýt, cũng chẳngbiết oan ức nỗi gì mà nước mắt cứ trào ra như suối.
Vừa nhai quýt, tôi vừa nghẹn ngào nói với Âu Dương Y: “Xin lỗi”.
Tôi nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873414/quyen-3-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.