“Chưởng môn đã yêu quý thuộc hạ như thế, vậy thì tại hạ cũngcung kính chẳng bằng tuân lệnh. Ba chưởng phải không, nếu Lê chưởng môn có thểtiếp nhận, tất nhiên mọi điều sau đó sẽ đều theo lời cô nói. Nhưng tại hạ cũngxin nói trước, nếu Lê chưởng môn chẳng may không chịu nổi ba chưởng này…”, TriềuLưu mỉm cười, nói đến đó liền dừng lại.
Mặt không biến sắc, tôi chằm chằm nhìn hắn, đáp lời: “Sinh tửhữu mệnh, phú quý tại thiên. Lê Quỷ môn nhất định sẽ không gây phiền toái chongài”.
Âu Dương Thiếu Nhân toàn thân hư nhược, vẫn cố gượng dậy hétlên: “Không, không được!”
Tôi quay người, nghiêm khắc nói: “Lệnh của chưởng môn, ngươidám chống sao? Nằm yên đó cho ta”.
Quay lại lần nữa, tôi nhìn về phía đám người trên khán đài,một lũ chưởng môn các môn phái giả nhân giả nghĩa.
“Không biết mọi người thấy thế nào? Phải chăng cũng nên choLê Sa chút thể diện?”
Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, là điều tất cả mọingười đều không ai phản đối.
Đây chính là cái gọi là giang hồ sao. Hóa ra bất luận là ởđâu, người ta cũng không thể tránh được trần ai.
Tôi, chẳng qua cũng là một người phàm tục mà thôi.
Tôi mỉm cười, quay người bước về phía Triều Lưu.
Phía trước đột nhiên xuất hiện thân hình nhỏ bé của Thiện Thủy.
Tôi cười cười, nói: “Thế nào? Ngươi tự nhiên lại thay đổi rồisao? Lại muốn làm một đứa trẻ tốt để ngăn cản ta sao?”.
Thiện Thủy nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi tôi: “Ta không hiểu, tạisao?”
Tôi hiểu hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873413/quyen-3-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.