Đêm ấy, tôi ngủ thiếp đi trong lòng Âu Dương Thiếu Nhân.Vòng tay người con trai ôm tôi không khi nào lơi lỏng. Tôi nghĩ mình thực sự rấtcần hành động đó, bởi lúc này, nó là điều an ủi tốt nhất cho cả hai chúng tôi.
Tuy rằng ngày hôm sau sẽ không tránh khỏi bị cả đám ngườiquây quanh truy vấn nhưng tôi vẫn hết sức bình tĩnh, vì dù cho tất cả đều đãđeo mặt nạ nhưng dẫu sao họ cũng chỉ là những anh chàng “rau cải trắng” màthôi.
Cả đêm đó, tôi chỉ mơ một giấc mộng.
Trong mộng, có chàng nam nhân mặc hồng y cứ đứng mãi bên cửasổ phòng tôi. Dưới ánh trăng vằng vặc, chàng khẽ nghiêng đầu, những lọn tóc rốiphất phơ theo gió, khóe miệng trễ xuống mang theo vẻ cô liêu, lại tựa như đangcười giễu chính mình.
Chàng ở chỗ đó, đứng suốt từ đêm cho tới khi trời sáng.
Trong giấc mộng, cứ vương vấn mãi một khúc ca, là khúc cakhó nghe nhất tôi từng thưởng thức.
Người con gái trong giấc mộng cũng cất lời đáp lại: Câu chuyệncủa chúng ta, yêu cũng phải cho ra yêu, sai cũng phải sao cho rành rọt.
Đúng là như vậy.
Tất cả chuyện này đều giống như ca từ trong khúc nhạc kia.Là cố chấp, là cởi mở, chỉ có thể lưu lại rồi nói cho người ấy mà thôi.
Đêm đó, tôi thực sự rất muốn tỉnh giấc để có thể đến trước cửasổ, nhìn thật kỹ xem liệu có phải tên yêu tinh ấy đang đứng bên ngoài không.
Đến bình minh, choàng tỉnh dậy, ánh mắt tôi bất giác đưa tới,nơi đó trống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873407/quyen-3-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.