Tầng ba lầu Phong Vân, so với bầu không khí của hai tầng dướihoàn toàn khác xa.
Ở đây, là nơi các cao thủ chân chính nghỉ chân. Cái gọi làcao thủ không chỉ là thân thủ phi phàm, mà hơn thế là địa vị, thân phận caoquý.
Cùng ngồi với Triều Lưu bên cửa sổ.
Tôi điềm nhiên như không nhìn quanh một lượt.
Hoa Bất Khuyết tới từ Bách Hoa lâu.
Bảo Chủ Thượng Vân Thiên của phái Vô Nhai cũng tới.
Đại diện Nam Triều điện đã có Lâm Thanh.
Đại diện Nhược Thủy các lại là Thiện Thủy.
…
Con tim chợt chấn động. Nơi đây, thật chẳng thiếu gì cao thủvõ lâm, tốt nhất không nên gây chuyện.
Từ khi ngồi xuống, tôi luôn hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Thựcra, không phải tôi muốn ngắm nhìn cảnh trí bên ngoài, mà là vì vai tôi đau quá,tôi đang cố gắng trì hoãn độc tố phát tác.
Trong phòng không quá ồn ào cũng chẳng mấy yên tĩnh, ai nấyđều tập trung vào câu chuyện của mình.
Tôi đến đây không phải để giao lưu bằng hữu, cũng không phảiđến để đắc tội với ai, cho nên tôi nghĩ cũng chẳng cần thiết phải nói đãi bôi vớihắn.
Dường như Triều Lưu cũng không định trao đổi gì nhiều,không, hắn ta không phải không muốn nói chuyện với tôi, hắn chỉ đang quan sát,quan sát tất cả mọi thứ của tôi.
Xoay đầu nhẹ nhàng tựa bên cửa sổ, tôi cố ý nhắm mắt lạinói: “Ta thấy hơi mệt”.
Khép mắt lại, cơn đau tựa như cũng giảm bớt khá nhiều. Làmnhư thế, ít ra Triều Lưu cũng biết đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873404/quyen-3-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.