Tục ngữ nói: Người trong giang hồ, đâu thể không mang binhkhí, nếu không muốn mang binh khí thì nhất định phải tìm người mang thay.
Hiện tại, lúc này, tôi cảm thấy mình hoàn toàn có lý dochính đáng để kéo người đến mang giúp tôi một cây binh khí.
Nữ hiệp…
Cuộc sống đúng là chẳng đơn giản chút nào…
Đại ca à, huynh đừng để mấy chuyện đen đủi đổ lên đầu tôi nữađược không, thỉnh thoảng cũng nên lựa chọn đối tượng một chút rồi mới rót vậnđen xuống có được không vậy?
Tôi thấy nếu tôi chết đi, nhất định chương trình giải trínày sẽ trao tặng cho tôi một giải, gọi là: Giải thưởng cống hiến xuất sắc nhấtdành cho người có nhiều đóng góp cho ngành giải trí.
Tác giả à, cô phải nhớ giúp tôi làm đơn xin đấy nhé…
Các vị huynh đệ tỷ muội sẽ hỏi tôi tại sao lại xảy ra chuyệnnhư thế phải không?
Vậy thì phải truy nguồn về cái buổi chiều gió lạnh xào xạctrong một ngày xuân nọ.
Tôi cùng bốn huynh đệ Âu Dương đã tìm được khách điếm, đangchuẩn bị ăn cơm, sau đó sẽ nghỉ lại một đêm để tiếp tục chuyến phiêu lưu.
Chúng tôi có gọi một vài món, tôi ăn như thuồng luồng. Đangnhiệt tình hết mình chẳng để ý đến ai, bỗng nhiên tôi thấy xung quanh trở nên hỗnloạn.
Tôi sững người.
Ý, đánh nhau hả? Chỉ thấy nào là mâm, đũa, đao, kiếm tungtóe đầy trời.
Làm cái gì thế, các người đánh nhau mà chẳng mở màn gì cả? Tạisao ngay cả tiểu gia đây cũng không được thông báo để còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873346/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.