Tôi vốn muốn hiên ngang, oai hùng, hào sảng ngẩng cao đầu màtiến thẳng lên lôi đài nhưng Giang Tả đáng chết lại kéo tôi, nói: “Thứ nhất, nếunàng không hết lòng tham gia cho tốt sẽ khiến ta nổi trận lôi đình. Một khi tađã lên cơn thịnh nộ thì cũng chẳng biết ta sẽ nói những gì đâu, đại loại nhữngcâu như ‘gạo đã nấu thành cơm, không chừng ở chỗ nào đó sẽ tòi ra cái gì đó’.Thứ hai, thất lễ trước mặt Hoàng đế là đại bất kính, tội danh tương đương với tộikhi quân”.
Tôi lặng người, đôi mắt âm thầm dán vào khuôn mặt tự tinthái quá, vênh vênh váo váo của hắn.
Tôi thầm nghĩ, chắc đêm nào Giang Tả cũng luyện tập màn kịchlúc này đây mà.
Tiểu gia đây bái phục.
Tiểu gia đây bái phục không phải vì bản lĩnh giương bộ mặtvô cảm thờ ơ của huynh mà là bái phục cách huynh dọa người khác cũng thật đúnglúc và kịp thời.
Nhưng Giang Tả nè, từ đầu đến cuối có một câu mà tôi chưa từngnói với huynh.
Dựa vào kinh nghiệm bao nhiêu năm xem phim truyền hình củatôi mà nói, dù tôi có liều cái mạng tép riu như hoa tựa ngọc này, thì tước vịvương phi kia cũng không thể là của tôi.
Sự thực chứng minh, tôi đã đánh giá quá thấp thực lực củaGiang Tả.
Các bạn có biết cái gì gọi là tiểu nhân không?
Tiểu nhân chính là cái kẻ nếu muốn đẩy bạn ngã xuống núi thìhắn sẵn sàng đập vô toàn bộ ngọn núi, đập tới khi ngọn núi chẳng còn vách đánào để bám víu, bạn ngã xuống thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873343/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.