Được thôi, được thôi. Các huynh không đến cứu tiểu gia, vậytiểu gia đành phải dùng tới hạ sách này thôi.
Tôi quyết định rồi.
Đã không thể tiếp tục sống, vậy thì chết quách đi cho xong.
Tưởng chừng Giang Tả sắp không chịu nổi những kế hoạch chạytrốn của tôi rồi.
Cả ngày tôi nghịch ngợm trêu đùa khích bác đám thủ hạ của hắn,người đến kiện cáo đều ở ngoài đập cửa thình thình, những tưởng hắn sẽ không chịuđựng nổi.
Hu hu…
Vốn chỉ muốn hắn phát khùng lên mà ném tôi ra đường, ai ngờkhi hắn quá tức giận lại nói nhất quyết phải lấy tôi.
Không chịu đâu! Ý trung nhân của tôi nhất định phải là bậcanh hùng cái thế, sao ngày hôm nay, lại là hắn đạp trên cầu vồng bảy sắc tới cầuhôn tôi chứ.
Hu hu, tóm lại là, tôi không muốn bị gả cho Giang Tả, tôicòn phải trở về thế kỷ Hai mươi mốt, còn phải hẹn hò cùng mấy anh chàng đẹptrai nữa chứ.
Tôi chuẩn bị những thứ đồ dễ cháy, chất một đống ở phòng, thắpcây đèn cầy lên.
Tôi nhìn đống đồ ngổn ngang kia, học theo cách nói bi hùngtrên ti vi: “Bốn huynh đệ Âu Dương, có duyên kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại”.
Sau đó châm lửa đốt!
Nhìn ngọn lửa như dòng điện chớp nhoáng bùng cháy, tôi điềuchỉnh lại hơi thở một chút, hít một hơi thật sâu.
“Á!!! Người đâu… cháy rồi…”
Sau đó tôi nghe thấy âm thanh hỗn loạn.
“A!!! Cháy rồi!”
“Nước, nước, mau đi lấy nước!”
Tôi mỉm cười, nhìn lửa càng cháy càng lớn, vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873332/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.