“Lại đây! Lại đây! Giang Thần, tôi sẽ kể cho cậu nghe mộtchút về mối duyên kỳ ngộ của chúng tôi”, tôi vui vẻ hào hứng níu tay kéo chânGiang Thần trước cặp mắt kinh ngạc của bốn huynh đệ Âu Dương. Phải tìm khách điếmnghỉ tạm chút đã.
Còn việc tới miếu nhân duyên ấy à, đợi khi nào tiểu gia cóthời gian thì đi cũng chưa muộn.
“Giang Thần, tôi kể cho cậu nghe, sau khi chia tay cậu, tôiliền…”, trong khi tôi trình bày lại một lượt tất cả những việc mình gặp phải,Giang Thần chăm chú lắng nghe với vẻ vô cùng sùng bái, chỉ tiếc là chưa thấycác vì sao lấp lánh tung tăng lượn lờ trước mắt.
“Tiểu Tình, cô thật lợi hại! Hu hu, tại sao số tôi không đượcmay mắn như thế chứ”, Giang Thần hậm hực uống một hớp rượu.
Ây da! Xem ra thứ mà tên tiểu tử này học được nhanh nhất thờicổ đại chính là… mượn rượu giải sầu.
“À! Ha ha! Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà. Đúng rồi, thế tìnhhình của cậu thế nào?”, tôi cười cười hỏi lại.
Đột nhiên nét mặt Giang Thần trở nên trắng bệch, cậu ta thấtthần nói với tôi: “Tôi đang bị người ta truy sát!”.
“Phụt!”, canh hạt sen tôi vừa mới uống đều nhất loạt bay rađáp lên mặt Giang Thần. Tôi há mồm trợn mắt, kinh ngạc hỏi: “Cậu cưỡng bức nữnhi nhà lành? Hay là giết người?”.
Nhìn thế nào, nói thế nào đi nữa, tôi vẫn cảm thấy Giang Thầnvô cùng yếu đuối, sao lại có thể làm ra những chuyện như thế chứ. Cho dù cậu tacó tâm địa xấu xa thì cũng chẳng có gan mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873328/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.