Ngàn tính vạn tính, để bất quá thiên tính (chống không được trời tính)
Cuối cùng ta vẫn ra khỏi Vương phủ.
Ngày đó Chu Thất muốn cùng một nhân vật trọng yếu nào đó ước đàm, giờ đã đến, người cũng đã tới, vậy mà hắn lại để quên một món đồ rất quan trọng trong phủ.(lý do gà nhất mềnh từng biết) Quản Ngũ vì quá bận bịu đến không thoát thân được, trí nhớ cùng cảnh giác cũng vì vậy mà giảm đi, đưa vật đó cho ta, bảo ta mang nó đến Vạn Hoa Lâu. Hắn nói vì ta vốn kín miệng, sẽ không tùy tiện đem chuyện này nói cho người khác biết.
Xem ra đây là một bí mật a. Vật trong lòng được bọc tầng tầng lớp lớp giấy dầu vải bố, có vẻ vô cùng cẩn trọng, sợ là rất trọng yếu. Trước khi xuất môn Quản Ngũ dặn dò ta, muốn ta phải tự tay đưa món đồ này cho Chu Thất. Sau khi kín đáo đưa cho ta sao mạo* thì vội hối thúc ta đi theo gã sai vặt báo tin ra cửa.
*sa mạo = mũ có khăn mỏng che mặt
Nói thật ra, ta đối với kinh thành hoàn toàn không biết gì. Năm đó nhập cung hiến nghệ, lộ trình vốn đã mơ hồ không nhớ rõ, mà suốt hai năm nay sống cuộc sống sung túc không hề bước chân ra khỏi Vương phủ nửa bước càng khiến cho ta đối với nơi này cảm thấy vô cùng xa lạ. Nếu không phải có gã sai vặt dẫn đường, ta sợ rằng vĩnh viễn cũng không tìm được đường đến Vạn Hoa Lâu.
Trên đầu đội sa mạo, ta an tĩnh theo sát gã sai vặt. Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-bac-phu-tinh/201500/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.