“Phong Tỏa Vân! Đừng —”
Nhìn hồng sắc thân ảnh kia bước nhanh về phía mộ bia, Thích Tam Nương hoảng sợ thét chói tai, nhưng lại không làm thân ảnh kia dừng lại nửa bước.
“Đừng! Phong Tỏa Vân! Ngươi sẽ hối hận!”
Hồng sắc thân ảnh dừng lại, đứng cách bia mộ một bước. Hắn cúi thấp đầu, tóc thẳng rới xuống, che đi biểu tình trên gương mặt hắn.
“…Ngươi, ngươi sẽ hối hận…Ô…” Thích Tam Nương khóc không thành tiếng, nàng vô lực cúi thấp đầu xuống, nghẹn ngào: “…Cho nên…đừng, đừng hủy hoại y, được không…”
“Ta sẽ hối hận, ân?”
Rõ ràng là câu hỏi, lại không chút cảm tình. Thanh âm kia không có tình cảm, không có linh hồn, như là một cái xác trống rỗng.
“Lạc…”
Thanh âm Thích Tam Nương hơi ngập ngừng, nàng đè xuống cổ họng mình, có cảm giác hít thở không thông. Nàng biết, đối với thân ảnh tỏa ra mùi máu tươi trước mặt, cái tên đó là cấm kỵ, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương chậm chạp vươn tay, nhẹ nhàng chạm đến mộ bia kia.
“Không nói sao?” Tỏa Vân khàn tiếng cười: “Nói đi, ta đang chờ đây!”
Thích Tam Nương run run, ánh mắt phức tạp nhìn thân ảnh trước mắt.
“Thỉnh Phong công tử theo Tam Nương. Tam Nương dẫn Phong công tử đến một chỗ.” Nàng mở miệng nói, thanh âm mang theo nức nở như trước: “Đến lúc đó Tam Nương sẽ nói cho công tử nghe tất cả. Sau đó, công tử muốn làm gì cũng được.”
Phong Tỏa Vân nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thích Tam Nương, đôi mắt vẫn là màu đỏ như máu, làm kẻ khác đau lòng.
“Hảo.”
Phong Tỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-tu-x-cong-luoc-x-xuyen-viet/254136/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.