Thanh Mai tròn mắt nhìn, sau giờ ngọ(),ánh nắng mặt trời dường như gắt vô cùng, làm cho nàng có chút hoa mắt. Nàng ngồi chồm hổm trong hậu viện của Lâu Trung Lâu, buồn chán đến phát hoảng.
() Giờ ngọ: từ 11h sáng đến 1h chiều
Phu nhân lại đến chỗ kia. Tiểu nha hoàn trề môi thì thào. Mỗi lần đi đều ném nàng lại, một cô nương gia giáo đàng hoàng ở trong thanh lâu, còn ra thể thống gì nữa a.
Thanh ngoại núi xanh, lâu ngoại lâu. Tên hay thế nào cũng là thanh lâu a.
Thanh Mai nhìn hòn đá màu đen trước mũi giày, thờ ơ nghĩ. Trong sân tràn đầy tiếng ve kêu, bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, bóng cây đu đưa như có một trận gió thoảng qua. Thanh mai hoảng hốt, nhìn lại viên đá kia, trên mặt trơn nhẵn là ảnh ngược của một mảnh hồng sắc.
Thanh Mai ngẩn ngơ, một lúc sau mới nhận ra đó là một vạt áo màu đỏ tươi. Kim tuyến thêu tinh xảo bên mép tay áo, ngoại trừ một ít kim tuyến bên ngoài, bên trong áo không có một chút hoa văn dư thừa nào, chỉ có một màu đỏ tươi khiến Thanh Mai chói mắt và sợ hãi. Nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, chủ nhân của y phục này đang đứng trước mặt nàng từ trên cao nhìn xuống, tóc thẳng dài như thác nước đổ, ánh nắng qua khe lá chiếu tới làm cho mặt của đối phương do khuất sáng nên nhìn không rõ lắm.
“Tiểu cô nương.” Thanh âm như loại rượu thơm ngon nhất, tinh khiết mà mê hoặc lòng người, Thanh Mai hầu như chết chìm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-tu-x-cong-luoc-x-xuyen-viet/254135/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.