Tận đến lúc này, San Nương mới nhớ tới: “Ngươi sao lại ở chỗ này? Ngươi làm sao mà biết ta xảy ra chuyện? Ngươi là tới một mình sao? Đệ đệ của ta đâu? Ngươi có biết đệ đệ ta ra sao rồi không?”
một tràng câu hỏi bắn tới như pháo, hỏi đến mức Viên Trường Khanh mỉm cười một cái, nói: “Đệ đệ cùng nhũ mẫu của ngươi đều khỏe mạnh. Ta không phải là tới một mình. Người ta mang đến đều tản ra tìm ngươi” lại nói, “Còn chuyện khác tới chỗ tránh mưa ta sẽ nói rõ cho ngươi. Giờ phải đi nhanh trời lại sắp mưa rồi.”
Như để xác minh lời hắn nói, trên bầu trời quả nhiên lại nổi lên một màn mưa bụi phiêu phiêu.
Viên Trường Khanh cúi đầu nhìn nàng, bỗng nhiên nói, “Đắc tội.” Liền duỗi tay đỡ dưới đầu gối, đem nàng bế lên.
San Nương hoảng sợ, đột nhiên bắt lấy vạt áo Viên Trường Khanh, “Ngươi…… làm cái gì vậy?!”
“Ngươi có thể đi được chắc?” Viên Trường Khanh nhướn đuôi lông mày cười nói.
Nhìn cái rãnh nông trên cằm hắn, San Nương hơi hơi hoảng hốt một chút, lại đột nhiên nháy mắt, lắc đầu, nói: “Ngươi…… có thể cõng ta.”
Viên Trường Khanh không trả lời, chỉ nhìn thoáng qua cái chân bị thương đang bó cùng chuôi kiếm. San Nương đành phải rũ mắt không lên tiếng.
Viên Trường Khanh cúi đầu nhìn nàng, bỗng nhiên nói: “Ôm chặt ta.”
San Nương cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
“Ôm lấy cổ ta. Lúc này không thể kén chọn được**,” Viên Trường Khanh lại nói, “Bây giờ muốn lên trên thì ta phải có một tay để bám lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-toai/1177499/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.