“Ta có nghĩ nhiều hơn nữa, cũng không mưu mô hơn ngươi.”
Lâm Như Hiên cười, cố ý duỗi chân dài ra lại đá Viên Trường Khanh, lần này hắn lần nữa tránh được.
Vẫn cùng Chu Sùng đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới, Lâm Như Trĩ xoay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy, oán giận tam đường ca của nàng: “Tam ca, huynh lại bắt nạt Viên sư huynh của muội!”
Lâm Như Hiên cười nói: “Vậy cũng phải xem ta có thể bắt nạt nổi không!” Lại nói, “Thật ra tại muội đấy, lỗ mãng chạy xuống dưới như thế, may mà Hầu Thập tam kia không so đo với muội, bằng không muội thất lễ quá!”
“Sao thất lễ chứ?!” Lâm Như Trĩ không phục trở lại ngồi bên cạnh bàn nói: “Muội muốn làm quen tỷ ấy, nam nhân như huynh đâu có cách nào dẫn muội đi gặp, muội chỉ có thể tự mình làm quen tỷ ấy thôi.”
Lâm Như Hiên lắc đầu cười: “Muội cho rằng trấn Mai Sơn là kinh thành à? Người nào cũng chịu nói chuyện với kẻ xa lạ! Cho dù muội là tiểu cô nương đi nữa cũng vô dụng... Vả lại, huynh đang lấy làm lạ, Hầu gia luôn tự xưng là danh môn thế gia, tiểu thư trong nhà không được phép tùy tiện ra khỏi cửa. Mà Hầu Thập tam cô nương đó là một người hiền lương thục đức nhất trong số cô nương Hầu gia, chuyện nào khiến người ta chê trách phê bình đừng mơ nàng dính vào, nhưng chẳng biết hôm nay nổi gió gì, làm nàng đích thân chạy ra đường. Ly kỳ nhất là khi muội lỗ mãng tiến lên tiếp lời, nàng lại để ý muội!”
Lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-toai/1177429/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.