Nếu lấy cớ đặt làm khung tranh để ra ngoài, thì chỗ dừng chân đầu tiên của đám người San Nương tất nhiên là tiệm đồ gỗ.
Phương ma ma là một người làm việc dày dặn kinh nghiệm, bà đã đi trước một bước phái người thông báo cho tiệm đồ gỗ. Khi xe ngựa của bọn họ dừng trước cửa tiệm, lão chưởng quỹ tiệm đồ gỗ đã đợi ở đó từ lâu.
Đây là lần đầu tiên San Nương tới nơi này, cái gì cũng tò mò nên khó tránh khỏi tỉ mỉ quan sát đồ đạc trong tiệm một phen. Vừa nhìn lại khiến nàng nhìn trúng không ít thứ tốt. Trong lúc nàng đánh giá một món đồ hình cái kệ có tạo hình kỳ lạ, không biết là ghế đẩu hay bàn con, bỗng nhiên nghe được một giọng nói giòn giã ở bên cạnh: “Cái bàn nhỏ này xấu thật.”
San Nương chợt xoay đầu lại, chỉ thấy một tiểu cô nương nhỏ hơn nàng đang cười rạng rỡ với nàng.
Tiểu cô nương vấn hai búi tóc cao cao, mặc dù lúc này mới đầu tháng hai, thời tiếc còn lạnh, nhưng nàng ấy lại mặc xiêm y mùa xuân xanh nhạt, San Nương vốn sợ lạnh nhịn không được thay nàng ấy rùng mình một cái.
“Cái gì?” Thấy tiểu cô nương nhìn mình cười, San Nương chớp chớp mắt. Đây là lần đầu tiên nàng bị một người xa lạ bắt chuyện đấy.
“Ngươi không cảm thấy cái bàn nhỏ này rất xấu sao?” Tiểu cô nương cười nói với San Nương.
“Xấu à?” San Nương xoay đầu lại nhìn thử cái bàn nhỏ kia, vẫn đẹp mà.
“Thứ này chế tác quá kém,“ tiểu cô nương hoạt bát nhăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-toai/1177428/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.