Mồng một tháng chạp, ta đến thỉnh an hoàng hậu. Sau khi cho mọi người về hết, hoàng hậu giữ một mình ta lại.
Ta theo hoàng hậu và cô cô trưởng sự đi sâu vào cung Cảnh Dương. Bên trong không tráng lệ xa hoa như ta nghĩ, bàn trà và nệm ghế cũng toát lên vẻ cổ kính.
Hoàng hậu nói chuyện rất dịu dàng từ tốn, khiến ta thấy không bị gò bó quá mức.
Hoàng hậu nhẹ nhàng mở đề tài:
- Từ thường tại đã vào cung được hai năm rồi nhỉ?
Ta không hiểu ý của người lắm nên chỉ gật đầu.
- Lúc muội vào cung hãy còn nhỏ, qua năm nay đã thành thiếu nữ mười bảy rồi, - Hoàng hậu dừng lại một chút rồi nói tiếp, - Muội cũng biết ta định nói gì phải không?
Ta hơi động lòng, cúi đầu, khẽ nói dạ phải.
- Muội biết là được. Ta sẽ bàn giao với Kính sự phòng, lần sau hoàng thượng triệu hạnh thì muội không cần sợ. Hoàng thượng có vẻ rất uy nghiêm, đó là vì người là vua một nước, phải uy nghiêm mới khiến vạn dân kính ngưỡng, bách quan cúi đầu. Muội là phi tử của người, có lúc người là thiên tử, cũng có lúc người là phu quân của muội. Đã hiểu chưa?
Ta cúi đầu, hai tai nóng đến khó chịu, cảm thấy thật lúng túng. Lần trước không thị tẩm được, mọi người đều tưởng ta sợ. Nhưng thật ra bởi vì ta không sợ gì cả mới khiến hoàng thượng không thích.
Ta gật đầu đáp hiểu rồi.
Hoàng hậu hiền từ nói:
- Muội là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-phien-hoa-phi/3485242/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.