Lê Tô Tô trở về xem sách nhưng trong lòng không khỏi mệt mỏi.
Nàng bèn xuống sân vườn, bên cạnh là cây táo con lấy từ thần vực Thượng Thanh về. Nàng ngồi xuống vuốt ve nó.
Lê Tô Tô: Tang Tửu, cô rất thích ăn loại táo này. Con gái ta cũng rất thích. Ta cũng muốn trồng nó để nhớ về tình cảm trong sáng của cô và Minh Dạ. Cô trước đây là người ngây thơ, lương thiện. Vì yêu Minh Dạ mà mất tất cả người thân, dòng tộc. Đến cuối cùng cô nói cô hối hận khi yêu Y. Nhưng thật ra trong lòng cô không hề hối hận về tình yêu đó.
Giống ta vậy, ta đã nhận ra ta yêu Đàm Đài Tẫn quá trễ. Ta đã nhiều lần không tin, phản bội tình yêu của Y đối với ta. Có lẽ bây giờ chính là lúc ta trả giá cho lỗi lầm của mình với Y. Ta đã đi tìm Y suốt 500 năm không hề nghỉ ngơi. Sức khỏe và sự kiên trì của ta sắp cạn kiệt. Ta biết Y chưa từng hận ta qua. Nhưng ta thì không thể nào hết ân hận về lỗi lầm xưa. Lúc xưa đâm Y 6 cái đinh làm Y đau đớn. Ta cũng đau không kém Y. Những cây đinh đó cũng là tình cảm ta dành cho Y. Nhưng vì lỗi lầm đó làm cho sợi tơ tình của Y cũng thương tổn nặng nề. Giờ ta bế tắc không biết nên làm gì cả. Nàng nói xong, cũng quá mệt mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong lúc ngủ, nàng nhìn thấy bóng hình Tang Tửu đến bên nàng.
Tang Tửu: Cô đừng quá ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-ngoai-cua-dam-dai-tan-duyen-kiep-van-nam/2765510/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.