Phong Thiệu cảm giác tay mình đau nhói, y chợt bắt gặp một đạo kiếm quang màu vàng đang chém về phía mình, quay đầu nhìn lại thì thấy sương mù bao phủ, trong làn kiếm quang kim sắc bay rợp trời, người nam tử mặc bạch y, tay cầm một thanh cự kiếm màu đen chẳng phải Phong Bạch thì là ai.
Rõ ràng người đó là Phong Bạch nhưng Phong Bạch này lại có dáng vẻ vô cùng xa lạ. Mặc dù sương mù dày đặc khiến cho tầm nhìn của y trở nên mơ hồ, nhưng y có thể cảm nhận rõ ràng hắn đang tản ra từng làn sóng sát khí lạnh lẽo, khiến cho người ta không kìm được phải run rẩy từ tận trong tâm khảm.
Mà khi y cúi đầu xuống, mặt đất có vẻ càng trở nên xa xôi, tựa như toàn bộ Cửu Châu đều nằm ở dưới chân bọn họ. Một Cửu Châu sức sống bừng bừng ngày xưa thì giờ này lại chìm trong sự tĩnh mịch nặng nề, vô số thi thể với các tử trạng khác nhau nằm chằng chịt thành hàng trên mặt đất, thoáng liếc nhìn chẳng thể thấy điểm cuối. Trong sông ngòi uốn lượn cũng có thi thể nằm rải rác trôi nổi, toàn bộ thế giới đều chìm trong im lặng một cách khủng bố.
Phong Thiệu càng nhìn càng cảm thấy hoảng hốt, sự tĩnh mịch đáng sợ này khiến tim y đập thình thịch không ngừng. Y cố gắng dùng thức tảo với ý đồ muốn đến gần, rốt cuộc khi sương mù dần tản đi hết, y còn chưa kịp cảm thấy kinh hỉ thì đã bắt gặp một đạo thiên lôi tràn ngập hơi thở nguy hiểm, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-nao-cua-thieu-nien-phan-dien/937159/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.