Nếu chỉ bởi một lời hứa hẹn thì Phong Thiệu cũng chưa đến mức vì đại nghĩa mà hiến thân dễ dàng như vậy, dù y cũng muốn dùng thân thể để bồi bổ nguyên khí cho Phong Bạch. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, y vừa thất thủ thì Phong Bạch đã dùng ngay thủ đoạn lừa gạt để ăn y đến chẳng còn một mảnh vụn. Về chuyện phải bồi bổ nguyên khí cho đối phương, Phong Thiệu hao tốn hết mười phần thì chắc mới bù lại được ba, bốn, còn sáu bảy phần thì y đã bất tỉnh nhân sự từ lâu, nào còn nhớ chuyện phải thải bổ cho hắn!
Sau vụ này Phong Thiệu mới rút ra kinh nghiệm xương máu, chỉ nên hứa hẹn cho súc sinh mộng đẹp, còn những thứ khác thì đừng bao giờ đồng ý. Y thực sự không muốn bị làm đến bán thân bất toại một lần nữa.
Dù Phong Bạch đã được thỏa mãn nhưng cũng ăn một lần là thấy nghiện, có điều nhìn dáng vẻ mới tỉnh dậy của Phong Thiệu nên hắn không dám đòi hỏi thêm, cứ tù từ lên kế hoạch cũng được. Về phần lửa giận của Phong Thiệu lửa giận, hắn cậy mình đang bị bệnh nặng, muốn đánh phải không, thế thì hắn sẽ lập tức bày ra dáng vẻ nghiệp chướng vô cùng suy yếu, như vậy có thể làm đối phương tức đến cười ngất ấy chứ.
Giọng nói của Phong Thiệu không lớn nhưng khí thế lại không nhỏ nhìn hắn chằm chằm: “Lên giường thì ngươi long tinh hổ mãnh, xuống giường ngươi liền thành liễu yếu đào tơ!”
Phong Bạch cọ qua, dụi cái đầu lớn của mình vào trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-nao-cua-thieu-nien-phan-dien/937158/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.