Hốc mắt đã mau chứa nước mắt, bên dưới càng lúc càng tụ lại. 
Đêm đông, gió lạnh lạnh thấu xương, tuyết bay đầy trời thực mau liền đem sân vốn đã được dọn dẹp phut lên một tầng trắng xoá. 
Chung quanh tựa hồ trừ bỏ tiếng rít gió lạnh, không còn có thanh âm khác. 
Vưu Nhiên cứng đờ quỳ gối trên nền tuyết, thân thể của nàng tựa hồ đã không thể động đậy, trên người tích đầy tuyết trắng càng thêm dày nặng. 
Độ ấm trên người dần dần giảm xuống. 
Duy nhất hốc mắt nàng vẫn nóng, bởi vì nước mắt tựa hồ như thế nào cũng không ngăn được, như thế nào cũng không ngưng khóc. 
Nàng vẫn là không đủ kiên cường, vẫn là yếu ớt bất kham, vẫn là không thể như đại nhân mong muốn vậy, có thể một mình đảm đương một phía. 
Rõ ràng là chính mình chủ động nhận phạt, nàng hẳn là cam tâm chịu phạt. 
Cho dù là đông chết ở trên đất băng tuyết, nàng cũng không nên khóc, không nên oán ai. 
Chẳng qua, vì cái gì trong lòng nàng vẫn khổ sở như vậy...... 
Ý trung nhân của nàng, là Mục Phỉ đại nhân. 
Đại nhân nàng là ánh trăng xa xôi trên bầu trời, xa xôi đến không thể với tới. 
Nàng phí sức lực thật lớn muốn đu đến góc áo đại nhân, lại là như thế nào cũng không thấy được. 
Cho dù là mong đợi trong lòng đại nhân có thể lưu lại một chút dấu vết nhỏ, nàng cũng sẽ vui vẻ cả ngày lẫn đêm ngủ không yên. 
Chính là khi nàng biết, đã từng một người tồn tại trong đáy lòng Đại Nhân như vậy. 
Hơn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-tren-moi-nang/1217362/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.