– Chúng ta vẫn có thể cưới lần nữa và cả chuyện… sinh con!
Chu Đức Tấn vừa nói vừa mơn trớn gò má hồng của Lương Tú Trân. Hắn cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cô, ánh mắt biểu lộ vẻ không đứng đắn.
Lương Tú Trân cười gượng khẽ đẩy Chu Đức Tấn ra xa, ngập ngừng.
– Chúng… chúng ta còn đăng ký hết hôn mà. Anh nghĩ đến chuyện đó sớm làm gì.
– Chưa đăng ký kết hôn mà khi nãy em luôn miệng gọi tôi là chồng. Vậy ý em thế nào đây?
Bị nói trúng tim đen, Lương Tú Trân ngượng ngùng đỏ mặt. Cô quay sang chỗ khác lảng tránh ánh nhìn từ người đối diện. Cũng chỉ bởi cứ nghĩ đến chuyện sắp được cưới người mình yêu. Trong thời gian ngắn sớm muộn gì hai người cũng chung nhà nên Lương Tú Trân dần thay đổi cách xưng hô cho quen. Nào ngờ bây giờ lại bị Chu Đức Tấn lấy ra trêu chọc. Xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu.
Nhìn vẻ e thẹn của Lương Tú Trân, Chu Đức Tấn chủ động ôm cô vào lòng. Hắn tì cằm vào đôi vai gầy, chất giọng ấm thì thầm bên tai.
– Mấy chuyện thử váy cưới chúng ta tính sau. Đợi đến ngày em được xuất viện, anh đưa em về Chu gia.
Chu Đức Tấn vừa dứt lời, Lương Tú Trân lập tức phản đối.
– Không được đâu ạ!
– Tại sao lại không được? Chẳng lẽ em không muốn kết hôn với tôi? Không muốn sống cùng tôi?
Ánh mắt Chu Đức Tấn dần trở nên sắc lạnh không còn vẻ ôn nhu, dịu dàng như trước. Hắn đối với cô gái nhỏ trong lòng liền có chút khó chịu. Có phải Lương Tú Trân đã nhớ ra chuyện gì nên mới không muốn quay về Chu gia? Trước khi mất trí nhớ, Lương Tú Trân rất bài xích sống cùng hắn. Bây giờ Chu Đức Tấn chỉ mới đưa ra lời đề nghị đã lập tức phản đối. Chắc chắn có điều không ổn.
Đối diện Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân cúi gằm mặt xuống. Bàn tay vẫn còn đang truyền nước biển nắm chặt lấy áo hắn. Cô sợ hãi trước phản ứng thái quá của Chu Đức Tấn lại ngại ngùng vì vài chuyện riêng tư. Lương Tú Trân khẽ lắc đầu, khó khăn lắm đôi môi kia mới mấp mở được vài lời.
– Không phải em không muốn ở cùng anh. Tại chúng ta chưa đăng ký kết hôn, chưa bước vào một mối quan hệ hoàn chỉnh. Nếu ở chung với nhau, em thấy không hay.
Chu Đức Tấn thở phào nhẹ nhõm. Hoá ra Lương Tú Trân từ chối là vì sự người ngoài bàn ra tán vào. Vậy mà hắn cứ lo cô đã nhớ ra mọi chuyện. Chu Đức Tấn mỉm cười làm bầu không khí căng thẳng giảm xuống. Hắn vuốt ve tóc cô dỗ dành.
– Em đã là người của tôi từ một năm trước. Chúng ta chỉ thiếu việc đăng ký kết hôn thôi, dọn về Chu gia cùng tôi là được rồi.
– Chuyện… chuyện cũ là do đêm đó anh cưỡng ép em chứ không phải em tự nguyện. Anh đừng nhắc đến nữa!
– Được rồi, được rồi. Là do tôi sai, tôi không nhắc nữa.
Lương Tú Trân trừng mắt nhìn Chu Đức Tấn một cái rồi thẹn thùng quay mặt đi nơi khác. Nhớ lại những chuyện xảy ra năm cô 18 tuổi, Lương Tú Trân xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Quả thực khi đó cô bị cưỡng ép nhưng một phần cũng được sự đồng ý từ phía cô. Sau đêm định mệnh ấy, Lương Tú Trân đã trở thành người của Chu Đức Tấn. Bây giờ hai người trở về chung một nhà cũng không khác sau này là bao. Nhưng trong lòng Lương Tú Trân vẫn có một chút vướng bận.
Chu Đức Tấn lặng lẽ quan sát biểu cảm trên gương mặt Lương Tú Trân. Hắn đoán qua mấy lời nói thoáng qua khi nãy vẫn chưa đủ thuyết phục để cô đồng ý trở về Chu gia sống cùng hắn. Chu Đức Tấn trầm ngâm, trong đầu liền nảy ra một suy nghĩ. Hắn nhướn mày tỏ vẻ đắc thắng rồi nắm tay Lương Tú Trân trấn an.
– Tú Trân, sau khi sức khoẻ em khá hơn chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn. Bây giờ ngoài tôi ra, không có ai ở bên cạnh chăm sóc em nữa đâu.
– Tại sao lại như vậy? Bố mẹ em đâu ạ?
– À thì… chi nhánh bên nước ngoài của công ty gặp chút vấn đề nên bố mẹ đã sang bên đó giải quyết rồi. Có lẽ phải mất một thời gian mới về. Tôi không muốn bố mẹ lo lắng nên không kể chuyện của em. Bây giờ chúng ta đăng ký kết hôn trước đợi bố mẹ xong việc rồi tổ chức đám cưới. Trong thời gian đó em sống cùng tôi được không?
Lương Tú Trân ngập ngừng đắn đo suy nghĩ. Những lời Chu Đức Tấn nói rất hợp lý. Hiện tại bố mẹ cô đang bận công chuyện bên nước ngoài, nếu để họ biết tình hình của cô hiện tại chắc chắn bố mẹ sẽ thêm lo lắng. Cô không muốn làm phiền hai người, càng không muốn trở thành gánh nặng của họ. Lương Tú Trân chớp mắt nhìn Chu Đức Tấn rồi gật đầu.
– Vậy em về Chu gia sống cùng anh!
– Ngoan lắm!
Chu Đức Tấn ôm Lương Tú Trân vào lòng nhẹ nhàng ve vuốt sau lưng. Hắn cảm thấy việc Lương Tú Trân mất trí nhớ là một chuyện tốt. Nếu Lương Tú Trân không nhớ về những gì hắn đã làm thì sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn mãi mãi mà không cần ép buộc.
Những chuyện xảy ra sau ngày thử váy cưới Lương Tú Trân hoàn toàn không nhớ nên Chu Đức Tấn dễ dàng bịa đặt rằng bố mẹ cô đã sang nước ngoài để nói dối cô. Nếu để Lương Tú Trân biết Lương gia đã phá sản, mẹ cô hiện tại đang nằm trong bệnh viện chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục trí nhớ. Chu Đức Tấn không muốn Lương Tú Trân nhớ lại thậm chí hắn còn muốn cô quên hết đi tất cả, mãi mãi ở bên cạnh hắn. Chỉ khi Lương Tú Trân không còn coi hắn là kẻ thù, Chu Đức Tấn mới dễ dàng gần gũi với cô. Bất kể là thứ gì khiến Lương Tú Trân nhớ lại, Chu Đức Tấn đều khiến nó biến mất giống như khoảng ký ức đau thương mà cô từng trải qua.
Lương Tú Trân không hề nhớ được quá khứ. Trong đầu cô bây giờ toàn là những mảng kỉ niệm màu hồng. Gia đình hạnh phúc, được người mình yêu cầu hôn. Thậm chí hai người còn đang đi thử váy cưới. Mặc dù xảy ra một chút chuyện bất trắc nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Cứ nghĩ đến việc sắp được về chung một nhà với Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân háo hức đến nỗi chỉ muốn hét lên cho thoả sự mong ngóng trong lòng.
Tựa đầu vào ngực Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân cảm nhận được hơi ấm truyền đến và cả mùi hương bạc hà dễ chịu thoang thoảng nơi cánh mũi. Sự an toàn trong vòng tay người mình yêu mà Lương Tú Trân đã vất vả tìm kiếm suốt một năm trời. Nghĩ lại những ngày tháng Chu Đức Tấn biến mất không một dấu vết, Lương Tú Trân tưởng chừng bản thân sẽ c.h.ế.t theo hắn. Nhưng cuối cùng Chu Đức Tấn đã trở về, đã xuất hiện trước mặt cô và cũng sắp trở thành chồng cô.
Chu Đức Tấn nhìn ra bên ngoài liền thấy bóng dáng Từ Viễn lởn vởn ngoài hành lang. Anh ta thông qua khung cửa kính nhỏ ra hiệu cho Chu Đức Tấn. Hiểu ý, Chu Đức Tấn lập tức tìm cách gỡ tay Lương Tú Trân khỏi người để ra ngoài.
– Anh định đi đây vậy ạ?
– Tôi… tôi có chút việc phải ra ngoài gấp. Em ở yên trong phòng đợi tôi.
– Anh nhớ về sớm!
Chu Đức Tấn gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại cũng là lúc Lương Tú Trân không còn thấy bóng dáng Chu Đức Tấn đâu nữa.
Chu Đức Tấn cùng Từ Viễn đến một nơ vắng người qua lại trong khuôn viên bệnh viện. Từ Viễn đưa cho Chu Đức Tấn một tập hồ sơ kín, giải thích.
– Đây là toàn bộ những thông tin tôi tìm kiếm được bao gồm cả tên lái xe bán tai gây tai nạn.
Nghe xong, Chu Đức Tấn lập tức mở tập hồ sơ ra kiểm tra. Bên trong là toàn bộ giấy tờ có liên quan đến vụ tai nạn xe của Lương Tú Trân. Ảnh của tên tài xế gây tai nạn cũng có trong tập hồ sơ. Thế nhưng khi lật đến tờ giấy cuối cùng, Chu Đức Tấn sững sờ khi thấy tấm ảnh quen thuộc nằm bên trong. Hắn giơ tấm ảnh lên, ngập ngừng hỏi.
– Chuyện… chuyện này là sao? Cậu có nhầm lẫn gì không?
– Đúng như những gì cậu chủ nghĩ đang nghĩ đấy! Tôi không nhầm lần.
Chu Đức Tấn sững người đứng hình trong giây lát rồi nhanh chóng cất toàn bộ giấy tờ vào bên trong tập hồ sơ. Hắn nhìn Từ Viễn, nói với thái độ đầy hoảng loạn.
– Chuyện này cậu tuyệt đối không được tiết lộ ra bên ngoài. Vụ tai nạn của Tú Trân coi như ngoài ý muốn. Tiền công tôi sẽ chuyển cho cậu.
– Tôi hiểu rồi. Vậy tôi xin phép!
Từ Viễn cúi đầu chào rồi quay lưng rời đi. Chu Đức Tấn cũng lập tức giấy tập hồ sơ quan trọng rồi mới trở lại phòng bệnh xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lương Tú Trân ngồi trong phòng bệnh mãi không thấy Chu Đức Tấn quay trở lại. Trong lòng Lương Tú Trân bỗng chốc dâng lên một nỗi sợ vô hình. Cô sợ Chu Đức Tấn sẽ bỏ rơi cô giống cách hắn đã làm một năm trước. Khoảng thời gian Chu Đức Tấn biến mất, Lương Tú Trân đã sống với đau thương nhớ nhung. Không ngày nào mà cô không đi tìm tung tích của hắn, không đêm nào mà cô không nghĩ về hắn. Khó khắn lắm mới có thể gặp lại, dẫu biết rằng Chu Đức Tấn đã cầu hôn cô. Hai người còn chuẩn bị dọn đến ở cùng nhau nhưng Lương Tú Trân vẫn không thể thoát khỏi nỗi lo lắng, sợ hãi. Biết đâu trong khoảng thời gian xa cách, đã có người phụ nữ nào đó ve vãn Chu Đức Tấn không rời. Lương Tú Trân không thể không nghĩ tới.
Đắn đo một lúc lâu, Lương Tú Trân quyết định ra ngoài tìm Chu Đức Tấn. Cô rút dây chuyền nước biển trên tay rồi vứt trên giường. Một bên chân bị bó bột không thể đi lại bình thường nên khó khăn lắm Lương Tú Trân mới ngồi được vào chiếc xe lăn trong phòng.
Lương Tú Trân đẩy xe ra bên ngoài, đi dọc dãy hành lang bệnh viện. Ánh mắt cô liên tục láo liêng tìm Chu Đức Tấn. Không rõ Chu Đức Tấn ra ngoài có việc quan trọng gì, đi với ai mà không thấy quay lại. Hơn nữa lúc Chu Đức Tấn rời đi, Lương Tú Trân không nhớ rõ hắn đi hướng nào nên chỉ biết kiếm trong vô định.
Đi được một đoạn khá dài, dừng lại trước ngõ cụt Lương Tú Trân thở dài ngáo ngán. Cô đã tốn biết bao nhiêu công sức mà vẫn không tìm thấy Chu Đức Tấn.
Rốt cuộc thì hắn ta đang ở đây?
Lương Tú Trân ngồi nghỉ mệt một lúc trên chiếc xe lăn rồi bắt đầu quay trở lại phòng bệnh. Cô nghĩ bản thân đã đ được một lúc lâu như vậy chắc chắn Chu Đức Tấn đã trở về phòng. Biết đâu khi quay lại sẽ gặp nhau. Lương Tú Trân dùng chút sức lực yếu ớt của mình đẩy bánh xe. Chiếc xe bắt đầu di chuyển về phía trước.
Đúng như những gì Lương Tú Trân nghĩ, Chu Đức Tấn thực sự đang đứng trước cửa phòng bệnh thế nhưng hắn không ở một mình mà đang nói chuyện cùng một nữ y tá. Thoạt nhìn trông hai người họ giống như đang bàn một chuyện quan trọng vậy mà ngay sau đó nữ y tá kia chủ động nắm lấy tay Chu Đức Tấn một cách vô cùng thân mật, ánh mắt lại rất trìu mến.
Lương Tú Trân nắm chặt tay lại đầy tức giận. Cô đẩy xe lăn tiến đến chỗ hai người họ. Nhìn người con gái khác nắm tay chồng mình mà hắn không một chút chối từ, Lương Tú Trân quát lớn.
– Hai người đang làm gì thế hả?
Chu Đức Tấn giật mình, vội buông tay Chu Di Linh. Hắn bước đến bên Lương Tú Trân sốt sắng hỏi han.
– Tú Trân, em ra ngoài này làm gì vậy? Sức khỏe em vẫn chưa bình phục, em lại còn rút dây chuyền nước biển ra nữa. Em không coi trọng tính mạng của mình hay sao?
– Nếu tôi không ra ngoài này làm sao biết được anh và cô có quan hệ mờ ám mới nhau?
– Tú Trân, chuyện không như em nghĩ đâu. Chúng tôi chỉ…
Chu Đức Tấn ngập ngừng mãi không nói thành lời. Bản thân hắn cũng không biết giải thích thế nào cho hợp lý.
Lương Tú Trân quay sang trừng mắt nhìn Chu Di Linh với đầy sự nghi ngờ. Cô luôn có cảm giác rất quen thuộc khi đối diện với cô ta nhưng lại không thể nhớ đã gặp cô ta ở đâu. Lương Tú Trân cũng không quan tâm quá nhiều đến việc đã gặp hay không. Có lẽ là do cô đã suy nghĩ quá nhiều.
– Hai người làm gì ở đây? Tại sao lại nắm tay nhau?
Trước câu trả lời của Lương Tú Trân, Chu Đức Tấn lúng túng tìm cách giải thích. Hắn khuỵu gối xuống bên cạnh, nắm lấy tay cô trấn an.
– Em đừng nghĩ linh tinh. Anh và cô ta không có quan hệ gì hết.
Thấy Chu Đức Tấn ngập ngừng, Chu Di Linh lập tức lên tiếng thanh minh.
– Đúng vậy, chúng tôi không có quan hệ gì hết.
– Cô tưởng tôi bị mù hay sao mà không thấy hả?
Lương Tú Trân lớn tiếng, khoé môi khẽ cong lên nở một nụ cười đầy khinh bỉ.
– Cô làm y tá kiêm luôn việc chăm sóc chồng người khác đúng không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]