Tuyết vẫn chầm chậm rơi và cái lạnh vẫn còn làm phiền Belie chút ít, có thể hiểu câu kết luận này rằng cô vẫn phải choàng áo và mang găng tay, nhất là vào lúc thời tiết sáng sớm khi mà mặt trời vẫn chưa lên cao bao nhiêu, mái tóc đen đung đưa trong gió, cái dáng đi thẳng lưng và khuôn mặt nhìn thẳng, phải công nhận rằng càng ngày Belie càng ra dáng một hoàng hậu rồi, mà, từ trước đến nay cô vẫn luôn thế, cái đầu ương ngạnh đó đã bao giờ chịu cuối xuống đâu.
Lúc này trên hành lang rộng lớn chỉ có một mình Belie, cô thích tự do đi lại hơn là dắt theo những nữ tỳ hầu cận, đưa mắt nhìn bầu trời đã có sắc hơn những ngày trước, cô tự nhũ có lẽ mùa đông đã sắp qua rồi, và cô thấy mong chờ điều đó, bởi vì hơn bất cứ ai, cô thật sự rất ghét mùa đông, cô ghét những bông tuyết trắng xóa rơi từ trời xuống như hoa hồng trắng tiễn tang ai.
Belie buông tiếng thở dài, cô lại bắt đầu lan man nhớ về Arthur, và cô cố giữ cho mình chỉ nhớ về anh, ít nhất điều đó khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn bởi Letizia chỉ mới chết ngày hôm qua mà thôi.
Những nỗi đau của cô không cách nào nguôi ngoai nổi nếu Arthur không có ở bên cạnh để cô tựa vào. Bên cạnh đó, càng chống chọi với những tổn thương mất mác bao nhiêu thì cô lại càng muốn dẹp đi những con cờ đã và đang ngáng đường cô bấy nhiêu, tiêu biểu nhất là Raphael.
Đúng lúc này một cơn gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-mot-vai-phan-dien/1327091/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.