Vương Mỹ Lâm cứ nghĩ rằng con dâu chỉ sống một tuần là sẽ không chịu được đòi mua nhà khác. Dù sao trước khi lấy chồng cô cũng là lá ngọc cành vàng của cha mẹ, làm sao chịu được khổ cực.
Thế mà bà ta không ngờ đã hai tháng trôi qua Đào Thi Hàm chẳng thèm đề cập đến vấn đề ấy, thậm chí còn chẳng có chút nào là khổ sở. Dường như chỉ cần được ở cùng với Ngôn Bắc Hải thì khổ mấy cô cũng chịu được.
Cô không gấp nhưng hai vợ chồng Vương Mỹ Lâm lại gấp muốn chết rồi. Bà ta thấy cứ chờ đợi cho Đào Thi Hàm lên tiếng có khi hai ông bà già thăng thiên mất, nghĩ vậy bà ta bắt đầu đánh chủ ý lên con trai.
Vương Mỹ Lâm đưa mắt ra hiệu với chồng, Ngôn Tống Bình hiểu ý vợ ăn cơm xong nói với con trai.
"Bắc Hải à lát nữa vào phòng gặp cha, cha có chuyện muốn nói với con."
Ngôn Bắc Hải không hiểu có chuyện gì mà cha cần phải gặp riêng mình, tuy trong lòng có nghi vấn hắn vẫn gật đầu đáp ứng.
Ăn cơm xong hai cha con vào trong phòng, Ngôn Bắc Hải đóng cửa lại quay sang hỏi cha mình.
"Cha có chuyện gì vậy?"
Ngôn Tống Bình ngồi trên giường chỉ vào chiếc giường xếp của con gái út nói.
"Cha mẹ nghĩ kỹ rồi, chúng ta chắc phải chuyển nhà thôi, nhìn em con đi nó lớn tướng thế này vẫn phải ngủ cùng bố mẹ. Thế thì quá bất tiện cho nó cùng cha mẹ."
Không chỉ thế Ngôn Tống Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-lop-mat-na/2872615/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.