An Tử nhiều lúc ấm áp nhiều lúc làm tôi hoài nghi. Đáng lý tôi sẽ lười biếng mà ngủ thêm, nhờ phúc của anh ấy mà tỉnh hẳn cả người.
Cánh cửa vẫn còn khóa, ý thức cao thế?
“Anh dậy đi, chỗ tôi nhỏ không thể chứa.”
Anh ấy kéo người tôi xuống, mẹ nó lực không thể đùa. Làm tôi kinh ngạc đến mức mở to mắt, tôi không muốn trước nay chưa có ai lôi kéo tôi kiểu này đâu.
“Có phải em giận khi anh bỏ đi không? Đột nhiên có người chết nên cấp trên gọi anh đến.”
Giận cái khỉ gì? Tôi là người gọi cảnh sát đến đấy.
Bản thân bị khóa lại, gương mặt áp sát vào ngực của anh ấy. Tôi nhíu mày, một lúc cũng thôi ý nghĩ muốn vùng ra.
Trong mắt An Tử tôi hẳn là một người bình thường, cứ để anh ấy nghĩ như vậy đi.
Tôi nằm trong vòng tay đó mà thiếp đi. Tỉnh dậy một lần nữa đã qua giữa trưa, phần thức ăn được để trên bàn vẫn còn nóng.
“Tôi không nhận ý tốt.”
An Tử mặc áo vào đột nhiên rút từ trong túi ra con dao bấm, nhướng mày hỏi.
“Em thích cưỡng ép sao, tôi có thể phối hợp.”
Anh ấy làm tôi sợ đấy, người này mạnh như vậy sao lại không ra tay giúp Ngưỡng Mi, để nó đánh như trái chuối bị đập.
Ấn tượng về An Tử như một dòng nước chảy, qua rồi thôi. Gần đây anh ấy không xuất hiện tôi có chút cảm thấy hơi thiếu.
Nhưng, cảm giác thật lạ, tôi có nên bỏ qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-em-la-anh/2681501/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.