Rõ ràng hắn chỉ bị gãy xương, tại sao chứ?
Đứa bé khi ấy đã làm tôi hoài nghi chính bản thân, nay lại càng nghi ngờ.
An Tử từ khi vào bệnh viện đã tách nhau ra, may mà anh ấy không biết, thật may.
Tôi nhìn theo người y tá đang đẩy xác số 4, nước mắt không ngừng rơi xuống. Quay lưng định rời đi, tôi lại nghe thấy giọng nói đầy ngạo nghễ của boss.
“Suốt đời cũng đừng mong đường tự do, tay chân mày bẩn rồi.”
Lão nói đúng, tay chân tôi bẩn rồi. Khốn nạn nhất là lão lấy chuyện này để uy hiếp tôi, dù chưa một lần nghĩ lão tốt nhưng chưa từng đánh đồng lão với mấy tên khốn nạn.
“Hợp đồng để ở phòng làm việc, đến đó rồi ký vào.”
Để lại câu đó rồi lão bình thản rời đi, thà rằng đừng gọi tôi đến để cho tôi một hy vọng cứu sống số 4. Cứ phải bắt tôi cúi đầu thừa nhận một cách đau khổ, cứ phải vạch ra bộ mặt như con cáo.
Phải thừa nhận một đòn này làm tin thần tôi trở nên xuống mức thấp nhất. An Tử tìm đến tôi khi bên anh ấy đã ổn thỏa.
“Bỏ xuống đi, đặt nặng vấn đề cũng chỉ mỗi em đau khổ.”
Buông thế nào được khi trong tương lai có thể trở thành hung thủ giết người. Anh ấy ôm tôi vào lòng, nước mắt vừa khô trực trào rơi xuống, tôi cứ nghĩ ngày hôm nay hạnh phúc lắm chứ.
Tôi khàn giọng nói.
“Đừng làm phiền tôi nữa, quay về bên Ngưỡng Mi.”
“Ngưỡng Mi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-em-la-anh/2681499/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.