Tình hình ổn hơn rồi, quả nhiên nói chuyện với nhau sẽ giải quyết được vấn đề, chỉ trách Ngưỡng Mi cứng đầu chống đối bà ấy.
Có vẻ ý của bà ấy muốn bọn họ tự biên tự diễn, mà tôi không cần bước chân vào vở kịch này, tự khắc mọi chuyện sẽ trở về như ban đầu.
Chỉ trách kẻ bắt cóc hợp tác với bên thứ ba, nhất quyết làm lớn chuyện. Tôi vẫn chưa rõ người ấy vì tiền hay vì Liễu Thi, đôi lúc nó rất mâu thuẫn. Hợp tác với bên thứ ba là chặt đứt đường lui của bản thân rồi còn đâu?
Hay kẻ bắt cóc là một tên ngốc? Đau đầu thật, tôi vẫn nên lo cho bản thân mình thì hơn.
Nhìn xuống chân rồi lại nhìn đến bà ấy, ý tôi biểu đạt đều đủ cả.
Quản gia nhanh nhanh lẹ lẹ chạy đến chỗ bà nội, truyền đạt rất nhỏ.
Bà nội nhíu mày rồi ra lệnh.
“Trông chừng Ngưỡng Mi cho kỹ, cho bọn họ vào.”
Chuyện gì mà không thể để tôi can dự vậy nhỉ, đoán bằng đầu gối cũng đoán ra bọn người kia đến rồi.
Hai tên vệ sĩ cứ đi kè kè bên tôi, cửa phòng đóng rồi bọn họ vẫn đứng nghiêm túc canh giữ. Cửa ngoài bị khóa, cửa sổ chẳng khá hơn là bao, phòng của Ngưỡng Mi trở thành căn phòng giam cao cấp rồi.
Tôi gọi cho An Tử như đã hứa, anh ấy nhấc máy lập tức hỏi.
“Em không sao chứ, có bị lão phu nhân làm khó không?”
Còn chưa bị đánh đập chắc là không đến nổi. Chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-em-la-anh/2681459/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.