Đống hỗn độn này bao giờ mới kết thúc, hết vụ án này đến vụ án khác chưa có dấu hiệu dừng lại, còn việc bên Ngưỡng Minh Kỵ, quên mất tôi còn chưa nói chuyện này cho Ngưỡng Mi biết.
Chuyện thú vị gì cũng có, cứ đợi đến lúc nó buông tay không thiết tha gì nữa, bọn họ lại đem Dục phong ra làm mồi câu. Ban đầu tin tưởng nó một chút đã có chuyện tình đẹp giữa Dục Phong và Ngưỡng Mi, tôi cũng không bị lôi vào vòng xoáy này, cũng sẽ không gặp An Tử.
Tôi hối hận rồi, cảm thấy không phiền gì cả, gặp được An Tử là điều may mắn nhất trong năm năm qua rồi.
Có lẽ tôi rất để ý từng lời anh ấy nói, tôi muốn rời khỏi boss mà không mang tiếng là giết người. Điều đó thật vô lý nhưng tôi tin An Tử làm được, cứ cho bản thân là ngốc thật.
“Em không ngủ sao?”
An Tử nhìn tôi với gương mặt ngái ngủ, nhìn góc nào cũng đẹp cả. Chắc là tôi bị tình yêu che mờ mắt rồi, càng để ý tôi lại càng lún sâu.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, căn bệnh mất ngủ lại tái phát thôi.
“Anh mệt rồi, ngủ đi. Đừng bận tâm đến tôi.”
Dù sao đi nữa sáng nay tôi cũng dậy không nổi, tầm mười hai giờ.
“Nếu không ngủ được thì chúng ta làm chút chuyện đi, tạo em bé, em thấy thế nào.”
Lời đề nghị này khá tồi tệ đấy, tôi không đáp vứt điện thoại qua một gốc, bản thân nằm xuống bên cạnh. Chỉ là nhắm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-em-la-anh/2681457/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.