Tôi nhìn thấy gương mặt khó hiểu của nó, một lát sau nó cũng bảo quản gia mời hai mẹ con kia rời đi. Ở Ngưỡng Gia một thời gian dài như vậy mà vẫn chưa tìm được thứ mình cần, bọn họ chắc chắn đã sốt ruột lắm rồi. Tôi đoán bọn họ sẽ phản bác lại ngay mà thôi, đến lúc đó xem Ngưỡng Mi trị bọn họ thế nào.
Ngưỡng Anh Đạt đập bàn quát lớn.
“Ngưỡng Gia từ khi nào cho một người ngoài đứng chỉ tay năm ngón?”
Tức quá, ước gì tôi có thể thông qua cái điện thoại mà đến trước mặt Ngưỡng Anh Đạt. Cho ông ấy thấy, tôi là một người không chảy cùng dòng máu với bọn họ, rất lâu trước đây đã dùng mười ngón tay để chỉ đạo.
“Ông cũng chẳng có cái quyền gì ở đây.”
Ngưỡng Mi nhìn thẳng đến chỗ ông ta mà nói. Câu này sai rồi, Ngưỡng Khải vì sĩ diện mà đánh nó cho coi.
Tôi đoán có sai đâu, An Tử không chụp kịp cái tay kia thì ăn tát rồi. Màn hình bị lộn xộn nhìn chẳng rõ thứ gì cả. Ngay trong lúc tình thế căng thẳng cảnh sát ập vào bắt Ngưỡng Khải trước sự ngỡ ngàng của mọi người ngoại trừ tôi và An Tử.
Đến khi mọi người tản đi, An Tử đã đưa điện thoại cho Ngưỡng Mi, chúng tôi mặt đối mặt mà trò chuyện với nhau.
Nhìn dáng vẻ ấm ức của Ngưỡng Mi, tôi có chút không vui, đành mở miệng hỏi.
“Hối hận rồi sao? Muốn Ngưỡng Khải thoát tội.”
Ngưỡng Mi lắc đầu trông vô cùng mệt mỏi, đáp lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-em-la-anh/2681430/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.