Ngưỡng Hương Đào hậm hực, đôi mắt sắc lẹm nhìn về hướng vệ sĩ, tôi lại chen vào một câu.
“Bà đợi đến khi người ta chảy máu đến chết mới đến dập đầu xin lỗi sao?”
“Mày vì một người ngoài…”
Tôi cười lớn chen ngang.
“Trong mắt tôi không có người ngoài và người trong nhà, chỉ có đúng hoặc sai.”
Vài chỗ tôi sai rành rành chỉ là ngoan cố không chịu nhận, ít nhất là những chuyện đối với hai mẹ con bọn họ. Trước đây tôi có vài luồn cảm xúc nặng nề khi biết bản thân mình gián tiếp hại chết người, có lúc tức giận có lúc làm lơ với hai mẹ con nhà này.
Thời điểm bây giờ mà nói, rất nhẹ lòng, rất thư thả mà đối đầu với bọn họ.
Ngưỡng Hương Đào nghiến răng nghiến lợi nhìn đến chỗ vệ sĩ.
“Xin lỗi.”
“Ai xin lỗi? Xin lỗi ai? Cách nói này không đúng lắm.”
“Con gái tôi không đúng, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu.”
Nụ cười thỏa mãn treo trên gương mặt của tôi, bác sĩ riêng đến rồi. Quản gia là người giúp tôi gọi, nhưng giúp vệ sĩ cầm máu trước mới đến lượt của Trấn Yên Yên, tôi nhìn qua rồi chỉ là bị va đập, không có vết thương hở.
Bác sĩ khám cho chị ta đưa ra kết luận không sao cả.
Tôi tựa vào cửa phòng lên tiếng nhắc nhở.
“Tiền của cái bình kia, tôi cho bà ba ngày.”
Lộn xộn với đám người này tốn bao nhiêu là thời gian, nhưng cũng thú vị. Ngôi nhà này chưa bao giờ nhàm chán hoặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-em-la-anh/2681424/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.