Lão nhắm hờ mắt tôi còn nghĩ đối phương bắt đầu nghiêm túc nói chuyện tiếp theo, nào ngờ qua một khoảng thời gian im phăng phắc. Sau khi xác nhận thì phát hiện, đối phương vậy mà ngủ rồi.
Tôi tin tưởng lão, hay nói đúng hơn niềm tin của lão đặt ở chỗ tôi gấp mấy trăm lần, nó còn đáng giá hơn của tôi đối lão. Bởi thế, cho dù biết đối phương lừa gạt, tính toán sau lưng đào ra vô số lý do vẫn là không thể hận một cách triệt để.
Tối hôm đó lão ngủ trên giường tôi thức suốt đêm nghịch điện thoại, xem phản ứng của mọi người trước vụ nổ kia. Sinh viên trường tôi thì nháo nhào vì sự xuất hiện của An Tử, nói chung vô cùng hỗn loạn. Mỗi người mỗi ý kiến, người thì lo sợ, người thì tức có kẻ còn không sợ chết.
Trách nhiệm đặt lên vai đội phá bom, lần này làm tôi có chút lo lắng. Vì sao Dục Phong còn chưa quay lại trở thành đồng đội với Ngưỡng Mi, vì sao An Tử lại không để tâm. Thật ra tôi lo cho mạng sống của người chị kia nên muốn vài người có năng lực đến cùng đồng hành. Lối suy nghĩ ích này, tôi phát hiện từ lâu rồi, mặc kệ bởi vì con người tôi có rộng lượng bao giờ.
Một đêm hóng chuyện đổi lại đôi mắt thăm quần, boss nhìn tôi sau khi đánh một giấc dài, cái ánh mắt muốn giết người, biết lão sẽ mắng.
“Mày có thể sống đàng hoàng không? Lần này nhiệm vụ không phải đơn giản đâu.”
Nhìn mặt lão có nét căng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-em-la-anh/2681407/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.