Bác sĩ Đường có luật sư, nên ông ta rất kênh kiệu, vẫn tỏ ra dáng vẻ "lương y như từ mẫu" đánh lừa cả mấy viên cảnh sát trực ca đêm. Tất cả đều cho rằng có hiểu nhầm, là tự Triệu Lẫm gây sự.
Triệu Lẫm lại không biết ăn nói lắm, sỗ sàng câu được câu chăng với bọn họ, trong lòng ôm chặt lấy Tịch Dữu, bàn tay hằn lên từng đường gân máu dữ tợn, bên trên còn dính cả máu mũi của lão bác sĩ ấy. "Các anh có giải quyết không? Tôi nói là lão ta giở trò đồi bại với anh trai tôi, tôi không được quyền lên tiếng à?!"
Viên cảnh sát nhún vai, "Chuyện chưa rõ mười mươi, dù bác sĩ đây có làm gì, thì bằng chứng đâu? Cậu có nhân chứng không? Hay là cậu tự cho rằng mình đúng, lao vào hành hung người khác?"
Máu nóng trong người Triệu Lẫm sôi lên, cơn hen phát tác lại rất dữ, dù vậy cậu hùng hổ nện xuống bàn, quát lên, "Ông ta làm gì thì không ai nói, tôi làm gì thì bị nói?! Vậy tôi đánh ông ta, thì nhân chứng đâu? Các anh cho tôi xem nhân chứng đi?!"
"Nhưng cũng là cậu gọi người ta tới, bây giờ lại tố tụng người ta? Cũng giống như mấy cô gái bị cưỡng hiếp thôi, ăn mặc hở hang thì trách ai đây."
Sau câu này, Triệu Lẫm biết bọn họ đã thông đồng với nhau trước rồi. Trong ánh mắt ông ta ánh lên tia thách thức, mà hai viên cảnh sát kia thì thì thầm to nhỏ với nhau. Triệu Lẫm nghe kĩ, thì nghe được thế này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-ben-kia-dong-song/3558077/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.