Đạo lí này khiến Chu Châu đau lòng. Không phải rằng anh chưa từng chịu khổ, nhưng cái "khổ" của anh lại hoàn toàn khác hẳn với Tịch Dữu. Anh chưa từng bị người dèm pha, được người khác tâng bốc từ khi còn nhỏ, chỉ có sự nghiệp ban đầu vất vả, hoàn toàn không hiểu được cảm giác của những người luôn phải chịu đựng cái nhìn miệt thị từ xã hội là như thế nào. Chu Châu rất tò mò, vì sao mọi chuyện xấu đều đến với Tịch Dữu, nhưng y vẫn luôn giữ bộ dáng dửng dưng đến như thế.
Giờ thì anh hiểu rồi.
Chính là đã quen sống chung với nó, cho nên không cảm thấy nặng nề nữa.
Chu Châu cuối cùng ngăn bàn tay liên tục bốc dưa hấu của Tịch Dữu, cẩn thận tìm cách nói, "Cậu đừng ăn nữa, dưa không ngon."
Tịch Dữu là người dễ thuận theo, lập tức bỏ dưa trong tay xuống, sau đó lại dõi mắt xem xét các loại trái cây khác, Chu Châu biết y đang đánh giá, mỗi thứ tự mình thử qua một chút. Ngoài dưa và dứa ra, hầu như loại nào cũng ngọt. Chu Châu lấy đến cho y một miếng xoài vàng óng, nhỏ giọng dụ dỗ, "Cái này ngọt, cậu ăn được."
Y cũng không phải người kén ăn, nghe như vậy liền nhận lấy lát xoài, bỏ lên miệng gặm gặm cắn cắn.
Quả nhiên là ngọt thật. Tịch Dữu vui vẻ híp mắt, chuyển qua ăn xoài nhỏ. Đĩa trái cây bị vơi bớt một nửa, cho đến khi món chính lên bàn.
Tịch Dữu mắt sáng rỡ nhìn đùi vịt, dù bụng đã căng, mùi hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-ben-kia-dong-song/3504041/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.