Ai lại không sợ một người đã dùng loại ánh mắt sắc bén ấy nhìn mình, còn đánh giá mình nữa chứ. Tuy nhiên nỗi sợ ấy chỉ là thoáng qua, phần lớn đều là y thấy bản thân mình không xứng. Làm cái nghề này vốn đã thế, lòng tự trọng cũng chẳng đáng giá bao nhiêu. Nhưng y vẫn cảm thấy chênh lệch.
Bởi vì đó là Chu Châu.
Tịch Dữu cụp mắt, “Tôi cũng không phải là sợ ngài.”
Chu Châu khẽ siết lấy người Tịch Dữu, mày mò tìm kiếm trong đôi mắt của y xem xem đó là lời nói thật, hay chỉ là một phút bông đùa. Vậy mà vẫn như ngày hôm ấy, trong đôi mắt đó đều chứa đầy sự dịu dàng đến não lòng.
Tịch Dữu không đẩy bàn tay đang làm đau mình ra, chỉ nhẹ nhàng khều khều, giống như như một con mèo lười làm nũng.
Chu Châu thế mà mất bình tĩnh, vội quay mặt tránh đi tầm nhìn của Tịch Dữu, chỉ để lại vệt hồng ửng lạ thường ở vành tai.
Tịch Dữu nhận ra điểm bất thường, bất chợt rất muốn cười. Hai vai y run lên, lại để ý thấy tai Chu Châu càng ngày càng đỏ hơn, lần này không chịu nổi nữa, y bật cười thành tiếng.
Không mấy bất ngờ khi giọng cười của Tịch Dữu dễ nghe, hệt như cách y nói chuyện, có chút dễ mến đáng yêu. Chu Châu lúng túng bao biện, “Không phải là tôi ngại đâu.”
Lần này Tịch Dữu gật gật đầu, cố gắng nghiêm túc nhất, “Vâng, tôi biết mà.”
Chu Châu không tin, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ có thể chủ động hỏi xe của y ở đâu.
Tịch Dữu chỉ chỉ vào chiếc xe đậu gần lối ra vào bãi. Chu Châu kinh ngạc, vậy mà lại là BMW X7 (1),giá không hề rẻ. Chu Châu sống sung túc đó giờ, cũng đã đi qua xế xịn, ở nhà sang, nhưng đó là do công việc anh thu nhập cao. Còn đối với một nhân viên quán bar thì chiếc xe ấy quả thật không thích hợp.
Chu Châu nghĩ tới một khả năng, có lẽ là Tịch Dữu được người ta bao nuôi.
Động tác anh thoáng khựng lại.
Tịch Dữu vừa nhìn đã biết Chu Châu nghĩ cái gì, hơi nghiêng đầu giải thích, “Thực ra thì, quán bar đó do tôi làm chủ.”
Còn cố tình nhấn mạnh thêm, “Làm gần chín năm nay rồi.” Ngụ ý chính là, tiền gom góp được nhiều, có nhà đẹp xe sang là chuyện rất thường tình.
Tất nhiên là Chu Châu nén không được tò mò, hỏi lại, “Không phải hôm đó người họ Triệu kia giới thiệu như thế à? Tôi thấy trên đánh giá quán cũng ghi như vậy.”
Tịch Dữu lắc lắc đầu, “Tôi đã luôn tránh né chuyện này, chỉ là tôi không muốn ngài hiểu lầm. Rất nhiều người cũng hiểu lầm giống ngài vậy.”
Chu Châu có điểm không tin, lại thấy mọi chuyện Tịch Dữu nói rất hợp lí. Anh nhớ lại vẻ mặt ngày hôm đó của Hà Mạn Mạn, có lẽ cũng là bị Triệu Lẫm ra mặt lừa cho một trận.
Định kiến trong đầu Chu Châu dần dần tản đi.
Người này hoá ra là ông chủ, không thể nào lại là nhân viên quèn được, mặc người người nói muốn “làm” là có thể làm.
Coi như tảng đá ngày hôm ấy của Chu Châu phai mờ, còn đan xen tia thoả mãn nho nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả anh cũng nhận không ra. Khi ấy anh đã nhen nhóm muốn giữ liên lạc với Tịch Dữu rồi, tuy vậy anh lại cho rằng, như thế thì có chút vội vàng, vô ý.
Tịch Dữu sau khi được Chu Châu dìu tới xe, anh lại chờ cho thời điểm y cúi đầu bước vào, liền đặt tay che trần xe, tránh cho y bất cẩn đụng phải.
Tịch Dữu thoáng bất ngờ, chỉ là trong chốc lát, y đã hồi phục tinh thần ngay. “Cảm ơn Chu tiên sinh.”
Chu Châu cười, vẫy tay chào tạm biệt.
Mãi cho đến khi chiếc xe rời khỏi tầm mắt, anh mới đi tìm xe của mình. Bãi đỗ xe không nhỏ, anh đỗ gần cuối, thế mà lúc tới xe lại phát hiện có một chỗ bị trầy, chỗ khác thì lõm xuống. Chu Châu nhìn quanh, phát hiện chiếc xe đỗ cạnh anh đã đi mất tăm rồi.
Hẳn là sợ phải đền tiền, cho nên đã thối lui ngay.
Chu Châu sờ sờ chỗ bị quẹt phải, trên đường lái về thì gọi cho trung tâm bảo hiểm, hẹn ngày sửa xe.
Xưởng xe hẹn trưa ngày mai, Chu Châu sắp xếp được công việc, lập tức hẹn lịch vào ba giờ chiều.
Thời điểm Chu Châu về tới nhà, dì Phương đã dọn dẹp xong rồi. Dì hỏi anh có muốn ăn món gì không. Chu Châu nghĩ một lát lại bảo, “Cái gì đó ngọt một chút.”
Dì Phương làm cho nhà họ Chu tính tới nay là đời thứ hai, đời thứ nhất trông coi nhà cửa cho vợ chồng họ Chu, sau khi bà chủ Chu mất, Chu Cận liền để bà đi theo Chu Châu. Chu Châu giỏi, nhưng ngoài công việc ra thì anh chẳng biết làm việc nhà, quần áo thay ra cũng vứt rất lộn xộn, hiếm khi nào để ý đến chất lượng cuộc sống. Dì Phương cũng chuyển từ thành phố A đến Thiên Tân chỉ để chăm sóc chuyện cá nhân của Tịch Dữu. Dù sao con gái bà cũng làm ăn xa, không mấy khi về nhà, bà cứ theo nhà họ Chu, cũng đủ ăn đủ mặc rồi.
Chu Châu như thói quen tháo bớt cà vạt và áo khoác, tuỳ tiện vắt lên thành ghế sô pha, dì Phương lại rất hiểu ý, liền tới thu dọn đồ đạc anh ném lung tung.
Cuối xuân đầu hạ, thời tiết nắng nóng. Chu Châu bình thường đi thăm mộ về sẽ mệt, hôm nay lại mang theo Tịch Dữu, sức lực tích luỹ mấy năm qua coi như bay biến sạch sẽ, vừa tắm xong đã lên giường nằm xuống.
Cũng đã qua năm giờ chiều, sắc trời ngả bóng, thông qua cửa sổ sát đất rọi từng tia nắng qua thềm, có đôi phần ảo não, lại có đôi phần chán chường. Chu Châu nghĩ lại ngày hôm nay, cánh tay ôm lấy Tịch Dữu vẫn còn đâu đó mùi hương gỗ tùng thoang thoảng. Anh nghĩ vẩn nghĩ vơ, sau đó lờ mờ phát hiện, hoá ra Tịch Dữu ôm vào người lại vô cùng thoải mái như vậy. Trước kia anh đã quen vô số nam nhân, phần lớn đều là loại nhỏ nhắn xinh đẹp, bọn họ cũng rất thường dùng nước hoa và trang điểm, sắm sửa. Thế nhưng Tịch Dữu không phải như vậy.
Y khá cao, cũng thuộc dạng phát triển đầy đủ, y chẳng ham son phấn, càng không biết ăn diện. Ngay cả đi thăm mộ cũng là bộ vest phục vụ ngày hôm đó. Tịch Dữu chẳng gầy quá, cơ thể vừa săn chắc vừa có sự dẻo dai, Chu Châu chỉ ôm một lần đã rất lưu luyến rồi.
Quả thật đây là lần đầu tiên Chu Châu có loại cảm xúc kì lạ đến thế.
Nhưng mức độ yêu thích này, vốn chỉ là ấn tượng nhất thời, Chu Châu vẫn nghĩ rằng, sớm thôi, anh sẽ quên nam nhân này ngay.
Chu Châu sẽ không quen người không cân xứng.
Quỹ đạo là thứ không thể thay đổi, dù lòng người có đổi thay, thì nó vẫn vĩnh viễn xoay tròn, không bao giờ ngừng lại.
...
Tịch Dữu lái xe tới quán trước, chuẩn bị sạch sẽ dụng cụ rồi phụ Triệu Lẫm cùng dọn bàn và ghế. Triệu Lẫm tối hôm được tiếp tân nhắn tin đã chạy ngay tới, thế mà vẫn chậm một bước, mọi chuyện cũng xong xuôi cả rồi. Cậu nhóc sau đó có kiểm tra lại camera, chỉ thấy Chu Châu nói gì đó với Tịch Dữu, rồi rời đi ngay.
Đêm hôm ấy Triệu Lẫm sốt sắng hỏi chuyện, sợ Tịch Dữu bị tổn thương, cả hai cứ như vậy qua hết một đêm. Dù thế, Triệu Lẫm vẫn không moi móc được chuyện lạ thường của ông chủ nhà mình.
Cả hai cũng rất ăn ý, đều cẩn thận đem chuyện ngày hôm ấy sớm quên đi, không nhắc lại lần nào nữa. Triệu Lẫm thì lo Tịch Dữu sẽ nghĩ nhiều, còn Tịch Dữu lại lo Triệu Lẫm bận lòng. Cứ có qua có lại, chẳng ai bớt việc hơn ai.
Triệu Lẫm kiểm tra rượu trên quầy, đếm lại số lượng, sau đó ghi vào báo cáo, gởi cho bộ phận kế toán tổng hợp. Tịch Dữu xong việc rồi, lại chui vào góc quầy ngồi chơi anipop. Triệu Lẫm thấy y vui vẻ như ngày thường, liền cẩn thận lấy ra một cái hộp chữ nhật, hoa văn hải đường, bên trên cột một cái nơ tím sẫm màu. Chờ cho Tịch Dữu chú ý, lúc này cậu mới mang tới.
“Bạn em vừa đi du lịch về, em có nhờ nó mua quà cho anh.”
Tịch Dữu không bao giờ nhận quà của người khác, trước đó nhiều người theo đuổi y, y cũng chưa từng lấy hoa lấy bánh. Trước khi bị què hay sau khi bị què, y vẫn giữ nguyên thói quen như vậy.
Chỉ có Triệu Lẫm là ngoại lệ.
Cũng chỉ có Triệu Lẫm mới là người duy nhất được nhận quà của Tịch Dữu.
Tịch Dữu cười cười, đón lấy hộp quà nhỏ, sau đó ẩn ý nhìn Triệu Lẫm. Mắt thấy Triệu Lẫm gật đầu đồng ý, khi này mới mở ra.
Bên trong thế mà là một cái kẹp áo hình con khổng tước đang uốn người. Khổng tước được trạm trổ tinh xảo, từng cánh như được gắn vào chứ không phải đúc ra. Màu sắc tím xanh đan xen, muốn quý phái liền có quý phái, muốn sang trọng liền có sang trọng. Tịch Dữu thích lắm, ướm thử lên ngực áo Triệu Lẫm, xong lại ướm lên ngực áo của mình.
Hôm nay y lại mặc độc sơ mi trắng và quần tây đen, vô cùng phù hợp với chiếc cài áo này.
Triệu Lẫm nhìn Tịch Dữu vui vẻ đang cố tìm cách gắn cài áo lên, không do dự vươn tay cầm lấy món đồ vật, thay y cài lên ngực áo bên trái. “Hợp với anh lắm ạ.”
Tịch Dữu biết tấm lòng của Triệu Lẫm, vẫn muốn có thành ý, sau đó lật đật chạy lên phòng ngủ trên lầu, lật đật lấy ra chai rượu quý của mình, lại lật đật chạy xuống dưới.
Vì tốc độ “quá nhanh” nên tóc mái của y bị hất ngược ra sau, bộ dạng có vẻ hoạt bát dễ gần hơn thường ngày một chút. Y đưa chai rượu ra, “Tặng em, coi như là đáp lễ.”
Quan hệ của cả hai có thể coi như là người một nhà, việc đáp lễ qua lại là điều hiển nhiên, Triệu Lẫm hoàn toàn không câu nệ, bản thân cho đi được, thì nhận lại cũng được. Cậu đón lấy rượu, ôm vào trong lòng, “Em cũng cảm ơn anh rất nhiều.”
Nói xong thì cùng nhau cười.
Lúc này Tịch Dữu mới sực nhớ ra gì đó, đem cà men bà Lư cho ra, bên trong là thịt kho tộ và cải muối, vừa đơn giản vừa hấp dẫn. Tịch Dữu đi thăm mộ về vẫn chưa ăn gì, buổi trưa chỉ uống qua cốc sữa, đến bây giờ đã hơi đói rồi.
Y vẫy vẫy tay, “Ăn chung nha?”
Triệu Lẫm không từ chối. Cậu đem ra hai cái chén nhỏ, hai đôi đũa, một bát nước chấm. Chuẩn bị xong rồi mới bắt đầu động đũa. Triệu Lẫm gắp cho Tịch Dữu mấy miếng cải chua, chan nước kho thịt vào cơm của y, còn cẩn thận lựa phần thịt có nhiều nạc chừa riêng ra. Tốc độ ăn của Tịch Dữu khá chậm, mỗi đũa cơm nhỏ hơn cả một nắm tay của trẻ sơ sinh, hơn nữa y còn nhai đặc biệt kĩ càng. Nếu như Triệu Lẫm không chừa cho y, chắc chỉ hai ba lần và cơm đã càn quét xong thức ăn trên bàn rồi.
Cả Triệu Lẫm và Tịch Dữu đều có thói quen “ăn không nói ngủ không ngáy”, một bàn ăn chỉ là tiếng muỗng đũa va chạm, hoàn toàn không có câu nói nào dư thừa.
Đến gần cuối bữa ăn, điện thoại Triệu Lẫm đặt trên bàn có tiếng chuông, Tịch Dữu không có sở thích nhìn trộm, tin nhắn vừa hiện lên đã thức thời quay đầu đi. Nhưng tin nhắn trong điện thoại cậu tới liên tục, còn đổ một cuộc gọi nhỡ. Tịch Dữu không có cách nào, đành cầm điện thoại Triệu Lẫm đi vào bếp.
“Em có điện thoại này.”
Triệu Lẫm còn đang rửa dở chén bát, không tiện nghe máy, “Anh nghe giúp em đi ạ. Mở loa ngoài cũng được.”
Tịch Dữu ứng thanh, sau đó gạt kí tự nhận máy.
Ở bên kia âm thanh rất lộn xộn, còn có tiếng trẻ em khóc lóc, còn có âm thanh va chạm thân thể kì lạ. Tịch Dữu muốn không biết loại âm thanh đó cũng rất khó, cũng làm trong giới hỗn loạn này lâu, làm sao có thể nói không biết là không biết được chứ. Y chỉ đành quay đầu đi, vờ như không nghe rõ chuyện gì. Mà mơ hồ Triệu Lẫm đã quen, sắc mặt hoàn toàn không thay đổi, chỉ có chăng động tác trên tay có đôi nét ngập ngừng. “Có cái gì thì nói đi.”
Đầu dây bên kia không trả lời ngay, ậm ậm ờ ờ, nghe ra là giọng một người con gái.
Tiếng gào thét của trẻ ngày một lớn hơn, có lẽ là do đi tới gần khu vực nghe gọi của điện thoại, đầu dây bên kia biết không có phương án, lúc này mới sợ sệt hỏi, “Anh hai, anh về nhà đi có được không?”
Triệu Lẫm nghe tới, liền ngừng tay lại. Nhưng rất nhanh cậu đã hồi phục tinh thần.
Có lẽ là sợ Tịch Dữu nghĩ bậy nghĩ bạ.
“Bây giờ không về được.”
Người ở đầu dây bên kia nghe xong, cũng hiểu rõ được tình hình, cô bé chuyển thành nơm nớp, “Mẹ lại dẫn đàn ông về nhà, chung sống với chú kia cũng được... cả hai năm nay rồi.”
Lần này không chỉ Triệu Lẫm đờ người, mà Tịch Dữu cũng chết lặng.
Cô bé ở bên kia đã bắt đầu thút thít, “Chú ấy, chú ấy làm cái chuyện gì đó với mẹ, làm xong rồi...”
“Ban nãy, ban nãy còn lột quần áo của Triệu Ngưu ra, sờ soạng em ấy.”
Triệu Ngưu là em gái của Triệu Lẫm, cũng là đứa con thứ ba trong nhà họ Triệu. Cả ba anh em đều lấy tên theo họ mẹ, bởi vì mỗi đứa con, mẹ Triệu đều là cùng một người đàn ông khác nhau. Cuộc sống trước kia của ba anh em rất gian khổ, nếu người mẹ kia không đến bar, sẽ lại đến những ngõ lớn đứng đường, chưa từng cùng một người đàn ông nào ở cùng một chỗ.
Trước đó mẹ Triệu còn nghe theo lời ba của Triệu Ngưu, bán cả nhà cửa, lẫn những món trang sức đắt tiền để đầu tư làm ăn. Sau này thất bại, nợ nần chồng chất, người kia cũng bỏ đi, để lại số nợ khổng lồ cho mẹ Triệu.
Triệu Thiên Thiên tất nhiên trả không nổi, thậm chí còn đem Triệu Lẫm làm con tin gán nợ, bắt cậu làm lụng để trả, còn mình thì quay lại guồng quay cũ, ăn chơi sa đoạ. Triệu Lẫm ban đầu còn có thể gắng gượng trả từng tháng, nhưng ngựa quen đường cũ, Triệu Thiên Thiên càng ngày càng phóng túng. Bởi vì nhan sắc xuống theo năm tháng, bà ta phải vay mượn thêm để trùng tu.
Số tiền nợ cứ thế càng ngày càng nhân lên, lãi mẹ đẻ lãi con. Cuối cùng Triệu Lẫm không thể trả thêm, bị đám xã hội đen đánh đến tan xương nát thịt, còn bị xẻo mất một đầu ngón trỏ, vứt cả xác người lẫn nhón tay ra hẻm sau quán bar.
Đó là ngày Tịch Dữu nhặt được Triệu Lẫm.
Triệu Lẫm ở bên cạnh Tịch Dữu, Tịch Dữu cũng thay cậu trả bớt hai phần ba số nợ, còn lại thì kêu bọn họ tìm Triệu Thiên Thiên tính toán. Bọn họ biết Tịch Dữu khá máu mặt trong cái giới ăn chơi thác loạn ấy, còn có “người đàn ông” kia để lại cho đám đàn em, cho nên mấy năm nay đều không ai dám càn rỡ tìm tới Triệu Lẫm.
Những tưởng Triệu Lẫm có thể thay danh đổi phận, y chỉ không ngờ, vậy mà Triệu Lẫm vẫn giữ liên lạc với gia đình. Mặc dù Tịch Dữu rất không thoải mái với việc Triệu Thiên Thiên liên tục làm phiền, hoặc là kêu những đứa con khác gọi cho Triệu Lẫm. Thì việc họ là máu mủ vẫn không thể thay đổi.
Triệu Lẫm lần này hiện lên sự hoang mang thấy rõ, cậu vội lau qua tay vào tạp dề, sau đó đón lấy điện thoại. “Rồi ông ta có làm gì Tiểu Ngưu nữa không?”
Người ở đầu dây bên kia là em thứ, tên Triệu Tiêu Viên, bởi vì chuyện của Triệu Ngưu làm cô bé sợ, đến bây giờ vẫn chưa đủ tỉnh táo. “Ông ta, ông ta cứ sờ Tiểu Ngưu, em có nói với mẹ, nhưng mẹ lại đánh Tiểu Ngưu, bảo con bé cố ý rù quến chồng bà ấy.”
Triệu Lẫm cả người phát run, điện thoại trong tay nhoáng cái suýt rơi xuống, sắc mặt tệ hại cực điểm. Tịch Dữu đứng bên cạnh đã nghe, trong lòng từng chút một chùng xuống.
Triệu Tiêu Viên lần này thật sự rất bí bách. Năm nay cô bé chỉ mới mười lăm, có nhiều chuyện đáng nhẽ không nên biết, vậy mà giờ đây đều đã biết rồi. Cô bé dõi mắt theo thân ảnh người phụ nữ oằn mình dưới thân nam nhân, cố gắng không để mình tâm nhất có thể, “Anh về nhà một chuyến có được không ạ?”
Tuy hiện tại là vì trách nhiệm, dù sao cậu cũng rời đi năm năm rồi, sao có thể nói về là về được?
Bắt một người xuống chó lên voi rất dễ, nhưng để từ voi xuống chó, quả nhiên là không thể nào.
Triệu Tiêu Viên không nhận được câu trả lời, lúng búng mất một lúc, sau đó cô bé chủ động xin lỗi, “Em, em chỉ nói thế thôi, anh về được thì về, không thì cũng không có vấn đề gì.”
Tịch Dữu ban đầu định không xen vào chuyện này, vẫn là chuyện của nhà người ta, y có tư cách gì để khuyên ngăn đây? Thế nhưng sắc mặt Triệu Lẫm càng ngày càng kém, mày cau chặt, bàn tay nắm lấy điện thoại hằn cả mạch máu.
Triệu Tiêu Viên thối lui, lại đúng lúc cô bé muốn dập máy, Triệu Lẫm cuối cùng cũng mở miệng, “Được rồi, ngày mai anh về.”
Triệu Tiêu Viên nghe được lời này, bao gánh nặng trong lòng lập tức nhảy ra, nghèn nghẹn, “Vâng anh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]