Tôi hít một hơi căng đầy lồng ngực, chậm rãi tiến lại sân bóng rổ. Sinh viên trong trường đã về gần hết chỉ còn lại một nam sinh vẫn đang chăm chú ném bóng vào rổ. Tôi hắng giọng.
- Này Khôi Vĩ.
Khôi Vĩ ngừng ném bóng, quay lại nhìn tôi. Tôi vận hết khí công trong người nghiêm túc nói.
- Cậu cầm lấy thứ này đi.
Khôi Vĩ liếc mắt xuống rồi tò mò hỏi.
- Chị cho tôi vật gì vậy?
Tôi mím môi, đáp.
- Bùa may mắn.
Khôi Vĩ nhận lấy chiếc bùa từ tay tôi, ánh mắt muôn phần cảm kích. Sau rồi cảm thán một câu.
- Bộ chị biết cả tà thuật nữa hả? Thật tốt quá!
Tôi đưa tay lên vuốt mặt, gầm gừ nói.
- Tôi mà biết tà thuật thì điều đầu tiên tôi sẽ làm là biến cậu thành một con lợn đó!
Khôi Vĩ cười.
- Chị sao nỡ.
Tôi chẳng buồn để ý thêm, quay đầu sang bên phải một góc 90 độ để tránh ánh nhìn của Khôi Vĩ, miễn cưỡng nói.
- Đây là lá bùa may mắn. Ngày mai cậu đi thi thì hãy mang nó theo. Nó sẽ mang cho cậu điểm tuyệt đối.
- Thật kì diệu!
- Đúng. Rất kì diệu. Vậy nên giữ gìn cẩn thận. Tôi về đây. Chào!
Đoạn tôi quay gót hiên ngang bước đi. Vừa bước được vài bước thì phía sau có tiếng gọi.
- Thiên Du.
Tôi miễn cưỡng quay đầu hất hàm hỏi.
- Gì.
Khôi Vĩ mỉm cười, dịu giọng nói.
- Cám ơn chị.
Nắng chiều thu không gay gắt như nắng mùa hè nhưng hình như về độ lóa thì hơn rất nhiều thì phải. Trong một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-vu-cuu-non/728848/phan-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.