Vị khách nhân tên “Khâu Hàn Vũ” được an bài trong một gian khách phòng, tuy hắn diện mạo tầm thường, tuy hắn phục trang mộc mạc, nhưng Thiếu bảo chủ rất coi trọng hắn là điều thấy rõ, những hạ nhân đương nhiên nào dám chậm trễ, chọn tất nhiên là thượng phòng tốt nhất, hầu hạ cũng chu đáo lễ độ.
Đến khi mọi người đều rời đi, cửa phòng đóng lại, lúc này Lãnh Vu Thu mới nhẹ thở ra một hơi. Sở Hành Vân đại thể đã kể tình hình ở đây cho hắn, đợi đến nửa đêm sẽ bắt đầu hành động, bây giờ còn có thể nghỉ ngơi được một hai canh giờ.
Ngồi trên giường, đệm chăn mềm mại phẳng phiêu, còn thoang thoảng hương thơm là lạ, nhìn đến khoan khoái vô cùng. Không biết đã bao nhiêu năm không được ngủ giường tốt như vậy, cuộc sống trốn đông trốn tây, có phiến ngói che đầu, có giường đệm sưởi ấm, đã là quá đủ rồi.
Đến tận bây giờ hắn vẫn chưa thể tin bản thân đã trà trộn vào Hạo Thiên Bảo, có trời mới biết ở đây trừ Sở Hành Vân, có bao nhiêu người muốn nhanh nhanh giết hắn! Xú danh của Lãnh Vu Thu, trên giang hồ không người không biết, không kẻ không hay.
Nghĩ mà tự giễu, kỳ thực cũng không có gì bất hảo, thế gian biết bao kẻ mong cầu danh vọng mà khốn khổ không thành, bản thân chẳng làm gì, lại có thể “Danh mãn thiên hạ”, chẳng lẽ không nên trộm cười sao?
Đôi khi ngẫm, con người suốt đời rốt cuộc phải trải qua bao nhiêu kiếp nạn mới có thể tu thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-van-do/3237198/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.