Mộng Hàm Yên đứng dậy, nhờ ánh sáng của Mộng Hồn Liên trong Cửu Thiên Băng Tuyền, nàng thấy sau lưng hắn bị thương.
- Sao ngài bị thương nặng thế này?
Nàng nhìn thấy vết thương rất sâu thì trái tim run rẩy dữ dội.
- Ngã từ nơi cao như vậy, ngươi nói còn có thể thế nào?
Mặc Cẩn Tà có mạnh hơn nữa cũng là thân thể máu thịt, đương nhiên không thể chịu nổi chấn động như thế, huống hồ còn phải che chở tiểu nha đầu trong lòng.
- Tôi băng bó giúp ngài!
Mộng Hàm Yên đưa tay vốc một vốc nước trong Cửu Thiên Băng Tuyền, rửa vết thương cho hắn.
Nhìn vết thương có lẫn đá cát trên lưng hắn, nàng cảm thấy trong lòng khó chịu.
Nàng tháo trâm cài tóc xuống, gỡ cát đá trong vết thương ra cho hắn.
Mặc Cẩn Tà đúng là rất kiên cường, không vì đau mà kêu ra tiếng.
- Ngài có thuốc trị thương không?
- Bổn đế sao có thể chuẩn bị thứ đó chứ! Kẻ yếu mới cần thuốc trị thương!
Mặc Cẩn Tà ngạo nghễ nói, hoàn toàn là dáng vẻ kiêu ngạo ngông cuồng tự đại.
- Vậy tôi rất tiếc nói cho ngài biết, bây giờ ngài chính là kẻ yếu cần thuốc trị thương!
Giọng Mộng Hàm Yên không hề tốt lành, đã là lúc nào rồi mà tên này còn vịt chết mạnh miệng.
Nàng liếc Mộng Hồn Liên trong Cửu Thiên Băng Tuyền, đưa tay hái một cánh hoa của nó.
Nàng biết đây là Mộng Hồn Liên, hương thơm có thể ngưng tụ linh hồn, cánh hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tuyet-mong-hoa/2665672/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.