- Tiểu nha đầu yếu ớt quá!
Mặc Cẩn Tà dựa vào vách đá, chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, cảm giác như nàng có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Người bên cạnh hắn đều là nam nhi mạnh mẽ, ai nấy đều cứng cỏi bền chắc như sắt đá.
Gặp phải tiểu nha đầu yếu ớt như búp bê sứ này, hắn nhất thời không biết phải làm sao.
- Khí tức linh hồn nàng quá yếu.
Cảm nhận được khí tức linh hồn yếu ớt của nàng, chân mày hắn càng nhíu chặt hơn.
- Mình từng nghe lão tổ nói, sau núi Liên Anh Sơn có Cửu Thiên Băng Tuyền, Mộng Hồn Liên trong đó có thể dưỡng được linh hồn.
Hắn cởi áo khoác ra khoác lên người nàng, sau đó cõng nàng lên lưng.
Gió tuyết vẫn chưa ngừng, hắn mò mẫm trong đêm tối, gió lạnh ập tới khiến Mộng Hàm Yên run cầm cập.
Nàng hình như cảm thấy có ai đó cõng mình nhưng không mở nổi mắt, trước mắt nàng chỉ toàn một màu tối om.
Hơi thở nàng rất yếu nhưng luôn kiên trì, chưa hề từ bỏ sự sống.
Khóa trường mệnh phượng hoàng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng ấy tuy yếu ớt nhưng chưa từng biến mất.
“Yên nhi! Con nhất định phải tìm được mảnh tàn hồn tản mát trong thiên địa! Phụ thân đợi con quay về!”
Bên tai vẳng đến một giọng nói dịu dàng, ánh sáng của khóa trường mệnh phượng hoàng nơi ngực nàng mạnh hơn mấy phần.
- Phụ thân…
Mộng Hàm Yên hình như lẩm bẩm thành tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tuyet-mong-hoa/2665671/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.