- Có muốn mua gì không?
Lãnh Nguyệt Ly nhàn nhạt hỏi, hắn đến phòng đấu giá là muốn đổi ít tiền tệ lưu thông ở đây, tránh cho trên người không có đồng nào.
- Có thể muốn mua gì thì mua ư?
Mộng Hàm Yên ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, có cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.
Nàng không nói ra được là quen thuộc chỗ nào, tóm lại là cảm giác như đã từng quen biết.
- Ừ.
Lãnh Nguyệt Ly gật đầu, bảo nàng có thể tùy ý chọn lựa.
- Vậy chúng ta mua ít gạo về nấu, đúng rồi, còn mua hạt giống rau về trồng nữa, kế đó là mua nồi niêu xoong chảo….
Mộng Hàm Yên hăng hái bừng bừng nói, lập tức bắt đầu tổng mua sắm. Dĩ nhiên khi thấy thức ăn ngon, nàng cũng không bỏ qua.
Không chỉ chính nàng hăng hái thưởng thức mà còn không quên lôi kéo Lãnh Nguyệt Ly cùng chia sẻ.
Nếu hắn không ăn, nàng luôn có biện pháp khiến hắn mở miệng.
Đã lâu không nếm vị thức ăn, hắn đột nhiên phát hiện điểm tâm nhỏ nhìn tựa như bình thường lại có mùi vị khác nhau.
Lúc này hắn cũng chợt phát hiện, cuộc sống mỗi ngày trước kia của hắn đều mệt mỏi vô vị, thậm chí không có gì đáng để hồi tưởng, trừ bóng dáng xinh đẹp màu trắng ngàn năm trước là hơi ấm duy nhất của hắn.
Đợi khi nàng mua xong tất cả mọi thứ thì trời đã tối.
- Xong rồi?
Lãnh Nguyệt Ly liếc nàng, nhìn dáng vẻ mệt chết của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tuyet-mong-hoa/2665639/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.