- Phụ thân, người cũng ăn một miếng đi! Cái này ngon lắm!
Mộng Hàm Yên đưa mứt quả trong tay đến trước mặt Lãnh Nguyệt Ly, cười ngọt ngào nhìn hắn, đôi môi anh đào mềm mại dính mật đường dưới ánh đèn lộ ra màu sắc mê người.
Chiếc lưỡi mềm mại khẽ liếm khóe môi, xinh xắn đáng yêu.
- Không ăn.
Giọng Lãnh Nguyệt Ly luôn nhẹ nhàng hờ hững như vậy, khiến người nghe cảm thấy lạnh lẽo như gió rét ngày đông.
- Ăn một miếng thôi mà!
Mộng Hàm Yên dựa sát vào hắn, có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người hắn, mùi hương tự nhiên vô cùng dễ chịu.
Trên người hắn không hề có mùi mồ hôi, cũng không có mùi gì lạ, sạch sẽ như giọt sương trên lá trúc buổi sớm mai.
Nàng đến gần hắn như vậy, hương nữ nhi trên người quanh quẩn bên mũi hắn, hắn không nhịn được mà nhíu mày.
- Không ăn.
Giọng hắn không chậm không gấp, toát lên uy nghiêm không cho phép kháng cự.
Khí chất tôn quý của kẻ bề trên bộc lộ tự nhiên trên người hắn mà không cần cố ý.
Nhưng rất đáng tiếc, thứ đó không hề hiệu lực với Mộng Hàm Yên, nàng cắn một viên mứt quả, lầu bầu nói:
- Phụ thân, người không ăn, con sẽ dùng miệng đút người ăn.
- ….
Lãnh Nguyệt Ly nghe nàng nói vậy, khóe môi co rút khó nhận ra.
- Ta ăn.
Hắn chưa từng gặp tiểu nha đầu vô lại như vậy, thấy nàng sáp lại gần, hắn không dám cược xem nàng dám hay không.
Bởi vì theo hắn thấy, tiểu nha đầu này không thể dùng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tuyet-mong-hoa/139241/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.