- Có thể đem đồ đi bán đấu giá.
Lãnh Nguyệt Ly nói, hắn nhớ đằng trước có một phòng đấu giá, có thể đem đồ tới đó bán.
- Phụ thân, hai chúng ta trừ bộ y phục này thì hình như đâu còn gì khác. Người không phải muốn bán nữ nhi bảo bối của mình đấy chứ?
Mộng Hàm Yên chớp chớp mắt, đánh giá Lãnh Nguyệt Ly từ trên xuống dưới, không phát hiện hắn có thứ gì có thể lấy ra bán, ngoại trừ nhan sắc.
- Ta cũng muốn bán lắm nhưng đoán là không ai mua.
Lãnh Nguyệt Ly vô cùng chê bai nói, hắn chưa bao giờ gặp phải phiền phức lớn thế này, lại còn không thể vứt. Nếu thật có thể đem bán, hắn sẽ rất vui vẻ thoải mái.
- Phụ thân, con cũng thấy vậy! Phụ thân đi bán tiếng cười còn đáng tin hơn, tùy tiện bán là chúng ta có thể không lo ăn uống.
Mộng Hàm Yên đã hạ quyết tâm đi theo hắn, bây giờ nàng ngay cả mình là ai cũng không biết, càng không có nơi để đi.
Tuy hắn cực kỳ lạnh lùng cũng rất ngại phiền toái, nhưng nàng biết hắn sẽ không bỏ rơi nàng.
Không vì lý do gì cả, chỉ là nàng có một niềm tin như vậy với hắn.
Ngón tay thon dài của Lãnh Nguyệt Ly chỉa lên cái trán trơn mịn của nàng, tức giận nói:
- Trong cái đầu nhỏ của con rốt cuộc chứa gì vậy?
- Chứa toàn những tư tưởng kỳ diệu!
Mộng Hàm Yên tự hào nói, không hề cảm thấy ngại ngùng.
- Phụ thân chờ con với! Con còn chưa nói xong mà!
Nàng thấy Lãnh Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tuyet-mong-hoa/139238/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.