- Mộng Hàm Yên, tên thật đẹp! Quả nhiên người cũng như tên!
Giọng bạch y nữ tử như tiếng trời vang lên, thanh thoát thoát tục.
- Khiến ta liên tưởng đến tia nắng mai đầu tiên sau tuyết, giọt sương trong suốt trên cánh hoa dịu dàng xinh đẹp muôn hồng nghìn tía, giấc mộng mờ ảo nhẹ nhàng đánh thức sắc trắng đài trang.
- Chữ “Hàm” ngụ ý đêm hết trời hửng sáng, chữ “Yên” ngụ ý xinh đẹp. Cái tên này rất ý nghĩa, xem ra phụ mẫu nàng ấy vô cùng dụng tâm khi đặt tên, gửi gắm đầy hi vọng và chúc phúc.
Giọng nói chậm rãi sang sảng của Lam Minh Hiên vừa dứt, trên vai hắn có một con thú nhỏ lông nhung màu trắng bạc, đôi mắt to tròn màu tím đáng yêu lười nhác nằm đấy, cực kỳ dễ thương.
- Ta cảm thấy trọng điểm bây giờ hình như không phải là thảo luận xem cái tên này đẹp cỡ nào nhỉ? Mà là bây giờ mọi người xử lý sao với nha đầu này?
Mạch Yên Hoa buồn cười lắc đầu, họ thật là quá an nhàn rảnh rỗi, không nghĩ tới cái trọng điểm này sao?
- Ơ, hình như đây đúng là vấn đề.
Phượng Mị Tuyết thấy họ mở quan tài lại mở ra được một người sống, còn là một tiểu tân nương mười một mười hai tuổi, điều này hoàn toàn ngoài dự liệu của họ.
- Tiểu Trần Trần, ngươi nói xem chúng ta có thể đặt nàng ấy trở lại như cũ không?
Nguyễn Cầm Trần buồn cười, biết rõ Phượng Mị Tuyết chỉ nói đùa:
- Ta cảm thấy Tuyết nhi ngươi đúng là quá thiện lương, thiện lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tuyet-mong-hoa/139230/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.