“Dương Trần a! Ngươi quỳ rạp trên mặt đất làm gì đấy?” Hoàng Thượng nhìn ta quỳ trên đất mà cười, nụ cười của hắn y như kẻ trộm, rất giống nụ cười không có lương tâm.
“Hoàng Thượng dượng a, ta bội phục ngài sát đất, ta mặc dù đang quỳ thật nhưng với ngài có gì lạ đâu mà hoảng lên thế, khiến đầu ta choáng váng quá này.” Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và mẹ ta nghe xong cười ầm lên, trước mắt ta lại mờ căm, thiên toàn địa chuyển (5).
“Hỗn láo! Ngươi dám nói với Hoàng Thượng như vậy sao? Còn không đứng dậy! Nghịch tử!” Cha ta là người rất nghiêm túc, tức giận đến mức ngũ quan dính lại với nhau cứ như bánh bao hư.
Ta liền cười ra tiếng, đêm mùa hè sàn nhà cũng lạnh lắm a, ta không muốn đứng lên.
“Đứa nhỏ này tính tình vẫn thật đáng yêu như thế, miệng lại ngọt, Bổn cung cũng thường xuyên bị y chọc cười!” Hoàng Hậu thật tâm thích ta, đau lòng hộ ta, trước đây bà còn thường ôm, đối xử với ta tốt như mẹ ta vậy.
“Ngươi cũng đừng nóng giận, y chỉ uống rượu thôi, phát hỏa làm gì? Liên Tâm, mau đem chén canh giải rượu lên cho đại thiếu gia.” Mẹ ta quả là người tốt, mặc kệ ta có làm gì hư hỏng bà cũng cười, hơn nữa bà vừa mở miệng nói cha ta lập tức ủ rũ, quả là một quân át chủ bài, mẹ ta có lẽ là khắc tinh xinh đẹp lớn nhất đời cha!
Liên Tâm mang chén canh giải rượu ra, gia đinh Lạc Nhất và Lạc Nhị định đỡ ta đứng lên, nhưng ta vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tu-cua-hoang-thuong-cuoi-vo/262245/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.