Nhân sinh chính là như vậy, sống cuộc sống quá thuận lợi, đến khi tiểu nhân bắt đầu đắc chí thì sẽ phát sinh một ít bi kịch.
Bản công tử đã quên ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ còn nhớ xế chiều hôm đó ta chuồn ra từ cánh cửa mà từ nhỏ đến giờ đã đi không biết bao nhiêu lần, đến Ỷ Hương lâu tìm các cô nương tâm sự chuyện thiên hạ. Ỷ Hương lâu là thanh lâu, tay phải ta chỉ cần quăng một túi bạc thì bên tai sẽ vang lên những khúc hát không ngừng, trong lòng ngực ta thì luôn đầy ngân phiếu, thảnh thơi tận hưởng cuộc sống như thần tiên này.
“Lạc công tử, mới vài canh giờ không thấy, ngài lại càng ngày càng tuấn tú!” Ân, bản công tử ngày càng tuấn tú là chuyện đương nhiên.
Tú bà Cúc tỷ dán bộ ngực và vùng bụng cực đại của nàng lên người ta, ta nhất thời cảm thấy một núi thịt nặng ngàn cân đè trên người mình, mùi son phấn nồng nặc cũng làm mũi bản công tử cực kỳ ngứa. Ta vội vàng lui lại từng bước, giữ một khoảng cách với nàng.
“Cúc tỷ a! Không thể để thiếu tỷ được!” Ta đưa ngân phiếu năm mươi hai lượng cho nàng, Cúc tỷ lập tức cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt, rất giống một con tinh tinh đang nhe răng tức giận.
Ta âm thầm hít một hơi, bình tĩnh hỏi: “Vân Yên đâu?”
Vân Yên là hoa khôi liên tiếp ba năm nay ở đây, Cúc tỷ không biết tích được bao nhiêu khí lực mới đem nàng lại được đây.
“Trên lầu đó! Biết Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tu-cua-hoang-thuong-cuoi-vo/262244/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.